Chính Trực Nhuốm Mùi Gian Tình - Chương 100: Chính Trực Nhuốm Mùi Gian Tình

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:11:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bỏ bốn, năm nghìn tệ mua một cái túi, em điên ?”

 

Thiên Đại Lan chỉnh : “Không điên mà là nhu yếu phẩm.”

 

Ân Thận Ngôn cô.

 

“Tháng em Thượng Hải tập huấn, cửa hàng trưởng chỉ chọn mỗi em .” Thiên Đại Lan : “Chị còn đặc biệt dặn em ăn mặc một chút.”

 

Ân Thận Ngôn thản nhiên : “Em mặc gì cũng giống thôi.”

 

“Anh hiểu ý tứ trong lời ?” Thiên Đại Lan nghiêm túc với : “Em em xinh , nhưng lời của cửa hàng trưởng chính là gợi ý rằng em nên mặc quần áo sang trọng hơn, mang túi xách thể thể hiện đẳng cấp.”

Mê Truyện Dịch

 

Ân Thận Ngôn bày tỏ ý kiến. Anh nghiện t.h.u.ố.c lá nặng, bàn nhỏ đặt một hộp t.h.u.ố.c lá mở sẵn. Anh rút một điếu, định ngậm miệng, nhưng thấy ánh mắt của Thiên Đại Lan thì đặt xuống, bất đắc dĩ ném bật lửa lên bàn.

 

“Cửa hàng của các em chương trình mua nội bộ ?” Ân Thận Ngôn hỏi: “Sao mang túi của chính cửa hàng ?”

 

“Không .” Thiên Đại Lan lắc đầu: “Quần áo thì thể, nhưng túi thì ... Trong phạm vi ngân sách hạn, nhất định chọn một thương hiệu độ công nhận cao hơn.”

 

Trang phục của JW, nhờ thiết kế và chất liệu độc đáo, vẫn thể vững trong thị trường thời trang nữ cao cấp nội địa, nhưng túi xách thì . Một chiếc áo giá một nghìn tệ và một chiếc túi giá mười nghìn tệ, một bộ trang phục giá mười nghìn tệ và một chiếc túi giá một nghìn tệ, đa sẽ chọn phương án đầu tiên.

 

quần áo là sản phẩm tiêu hao, còn một chiếc túi thể dùng từ năm đến mười năm, nếu bảo quản , kiểu dáng cổ điển, thậm chí hai mươi năm cũng thành vấn đề.

 

Những thể mua túi Chanel chắc khả năng mua trang phục của hãng, chính là vì lý do .

 

Ân Thận Ngôn thậm chí nhướng mày: “Em thích kiểu nào? Mai đưa em mua.”

 

“Em chỉ tiện miệng chuyện với thôi, em tự trả khoản tiền .”Thiên Đại Lan : “Anh đừng bảo là tưởng em vay tiền nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-100-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]

 

“Tiền của để cũng chẳng tác dụng gì.” Ân Thận Ngôn cô: “Dù hiểu lắm, nhưng nếu em , sẽ mua cho em.”

 

“Em tiền!” Thiên Đại Lan vui vẻ đếm đầu ngón tay: “Ngày nào em cũng siêu thị mua đồ ăn, thịt, hoa quả, bánh mì giảm giá, tự sữa đậu nành, tự chuẩn bữa sáng, ăn vặt, thư viện công lập sách miễn phí... Tiết kiệm hơn một năm, cộng thêm tiền thưởng và trợ cấp, đủ để mua một cái túi.”

 

Ân Thận Ngôn khui thêm một lon bia: “Đồ ngốc, tiết kiệm hơn một năm chỉ để mua một cái túi ? Nếu là , sẽ dùng tiền đó để ăn ngon, uống sướng hơn, chợ Tú Thủy* mua hàng fake là , thấy đều giống cả, ai mà kiểm tra túi của em là thật giả?”

 

*Chợ Tú Thủy (秀水市场, Xiùshuǐ Shìchǎng) ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Đây là một khu chợ nổi tiếng chuyên bán hàng thời trang, đặc biệt là hàng nhái các thương hiệu cao cấp như túi xách, quần áo, giày dép, đồng hồ và phụ kiện.

 

“Anh thấy giống là vì tiếp xúc nhiều với túi thật.” Thiên Đại Lan : “Anh nghĩ em tính đến ? Em cố ý đến chợ xem , cũng xem cả mấy cửa hàng, loại họ bán giá vài trăm đến hơn một nghìn tệ, bảo là phiên bản cao cấp nhất, nhưng thực vẫn là hàng giả, đặc biệt là phần kim loại, màu sắc đúng, hàng giả quá sáng, quá vàng.”

 

Ân Thận Ngôn đột nhiên : “Công việc của em, thực sự .”

 

Thiên Đại Lan nghiêng mặt: “Gì cơ?”

 

“Anh , em bán những món đồ đắt tiền thế , ngày nào cũng cái , ngắm cái , lâu dần em sẽ mặc định rằng chỉ đồ đắt tiền mới .” Ân Thận Ngôn : “Một chiếc áo hai, ba nghìn tệ, một đôi giày hai, ba nghìn tệ, dần dần, em sẽ thấy hai, ba nghìn tệ còn là tiền lớn, chẳng đáng là bao. đó là tiền thuê nhà gần nửa năm của em, cũng là tiền ăn uống của em trong hơn nửa năm.”

 

Thiên Đại Lan đáp: “Em hai, ba nghìn tệ là ít.”

 

bây giờ em còn coi mấy chiếc áo thun vài chục tệ gì, cũng chẳng thèm để mắt đến mấy cái quần mười mấy tệ nữa.” Ân Thận Ngôn : “Một năm , khi công việc , em còn bảo với rằng cái váy ba, bốn nghìn tệ trong cửa hàng chẳng khác gì ăn cướp. Vậy mà giờ đây, em thể thản nhiên với rằng em định mua một cái túi bốn, năm nghìn tệ mà mắt hề chớp.”

 

Thiên Đại Lan trừng mắt .

 

“Khi năng lực cá nhân của em theo kịp những ham ngày càng phình to, em sẽ cảm thấy đau khổ.” Ân Thận Ngôn : “Đến lúc đó em sẽ bắt đầu nghĩ đến việc đường tắt.”

 

Thiên Đại Lan hỏi: “Ý là gì, Tiểu Thụ?”

 

Loading...