Chiết Xu - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:27:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bách Lý Phùng Cát chỉ đáp một câu: “Vậy điện hạ hãy tự cầu nương nương hồi kinh.”
Trong mắt Bùi Nghiên, rốt cuộc cũng hiện lên một tia sáng nhợt nhạt. Hắn cầu nàng trở về kinh, mà là cầu nàng tha thứ.
Thu xuân đến, cuối xuân năm Nguyên Trinh ba mươi tám, Lâm Kinh Chi mang theo hài t.ử Tiêu Huyền Ngọc sinh ở Nguyệt Thị, lặng lẽ trở Yến Bắc.
Đêm khi màn trời khuya.
Gió xuân se lạnh khe khẽ thổi từ khung cửa sổ phía nam, len lỏi đến tận sâu trong đại điện. Bách Lý Phùng Cát lúc đang ở Ngự Thư Phòng phía đông thiên điện, vị Bùi Nghiên bệnh nặng mà phê tấu. Khi , một tiểu nội thị lặng lẽ bước đến gần, nhỏ giọng bẩm:
“Bách Lý đại nhân. Sơn Thương đại nhân phân phó tiểu nhân bẩm báo với đại nhân… nương nương mang tiểu hoàng t.ử hồi cung. Giờ đang đường đến Đông Cung, nơi bệ hạ vẫn tạm cư.”
Bách Lý Phùng Cát ban đầu sửng sốt, đột ngột bật dậy.
Trong tay vẫn giữ bút son, kịp buông. Mũi bút thấm đầy mực son lớn, động tác mạnh b.ắ.n tung tóe lên tấu chương, nhuộm đỏ mấy dòng chữ vốn phê nghiêm cẩn.
“Bách Lý đại nhân?” Gió đêm lùa , ép ánh sáng trong mắt nội thị trầm xuống, càng khom thấp hơn.
Trong trí nhớ của , Trạng nguyên lang Bách Lý Phùng Cát là thiên t.ử tín nhiệm từ thời còn Thái tử, tuy theo bên lâu năm như Vân Mộ Sơn Thương, nhưng sự tín nhiệm dành cho đặc biệt.
Năm đó, để Thái t.ử phi Lâm Kinh Chi thể thoát khỏi Biện Kinh, Bách Lý Phùng Cát từng đối mặt với Thái t.ử Bùi Nghiên, chấp kiếm tương hướng. Thế mà vẫn còn sống, thậm chí trở thành vị cô thần một vạn trong triều đình Yến Bắc, đủ thấy thiên t.ử đối với phá lệ thế nào.
Bản Bách Lý Phùng Cát cũng mặt nội thị thất thái. chỉ cần nghĩ đến nàng trở về… trong lòng , vẫn nổi lên một niềm vui nhàn nhạt. Không niềm ái mộ thuở thiếu thời, mà là vui cho xưa.
Bùi Nghiên yêu Lâm Kinh Chi sâu nặng, nàng chẳng hạng bạc tình. Nếu hiểu lầm thể hóa giải, đời nàng toại nguyện, thì đối với Bách Lý Phùng Cát cũng là chuyện đáng mừng.
“Đêm khuya,” khẽ . “Báo bệ hạ một tiếng, tối nay nên hồi phủ.”
Hắn đặt xuống bút son, khẽ phủi tay áo, ung dung dậy.
Đêm nay nên ở . Bùi Nghiên cho dù bệnh nặng, tiểu Bồ Tát trở về, tự khắc sẽ dần khá lên. Còn , là thần tử, nên quấy rầy lúc .
Cung tường phủ sắc son, sương trắng mờ ảo, màn đêm trầm đen như phủ khắp trời đất.
Dù cuối xuân, đêm vẫn lạnh buốt.
Bách Lý Phùng Cát kéo chặt áo khoác huyền sắc vai. Thân hình thon gầy cầm theo một ngọn đèn cô độc, chậm rãi con đường cung dài, dần biến mất ở nơi tận cùng.
Cả đời , chỉ việc , chẳng hỏi tương lai.
Sau đại điển phong hậu, long thể thiên t.ử dần bình phục. Hoàng hậu Lâm Kinh Chi sinh hạ hoàng t.ử Tiêu Huyền Ngọc tại Nguyệt Thị, thiên t.ử đích sắc phong Yến Bắc Trữ quân. Tiểu Thái t.ử mới năm tuổi, đúng độ hoạt bát hiếu động.
Bách Lý Phùng Cát khoanh tay hành lang, ánh sáng lỏng như lưu ly hắt lên gò má ôn nhuận của . Khác với sự lạnh lùng xa cách nghìn dặm nơi Bùi Nghiên, khí độ càng thêm nho nhã điềm đạm.
Mi mắt khẽ run, dọc theo bậc thềm bạch ngọc mà ngoài điện, tầm mắt dừng hình nhỏ bé đang Bùi Nghiên dắt tay. Thái t.ử còn nhỏ, nét trẻ con phai, nhưng giữa chân mày toát lên khí chất tôn quý trầm .
“Bệ hạ.”
“Tiểu Thái t.ử điện hạ.”
Bách Lý Phùng Cát hành lễ bậc ngọc.
Bùi Nghiên khẽ gật đầu, giọng ôn hòa sang hài t.ử bên cạnh:
“Trạng nguyên lang Bách Lý Phùng Cát về chính là Thái phó của Trữ quân. Gọi Thái phó .”
Bách Lý Phùng Cát trợn lớn hai mắt, phần thể tin Bùi Nghiên.
Hắn từng nghĩ, với xuất của , thể Hoàng đế và Hoàng hậu chọn Thái phó của Thái tử. Bất kể xét từ gia thế nhân , ngay cả chính cũng cho rằng lựa chọn nhất.
Ánh mắt khó hiểu đặt Bùi Nghiên hồi lâu, mới miễn cưỡng trấn định, thấp giọng hỏi:
“Vì là thần? Thần là cô thần, sinh trong hàn môn. Ngoại trừ miễn cưỡng chút học thức, thần phụ mẫu, thê nhi, càng thế tộc trăm năm hậu thuẫn.”
Bùi Nghiên đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Tiểu Thái tử, khoé môi khẽ cong ý nhẹ:
“Bởi trẫm cho rằng thiên hạ rộng lớn, mà Thái phó của Trữ quân ngoài khanh , ai xứng hơn.”
“Trăm năm tới, địa vị thế tộc đều dựa huyết mạch liên hôn cùng dòng dõi mà củng cố. Trẫm cần Thái phó của Sơ Nhất là sinh trong thế tộc…”
Bùi Nghiên đến đây bỗng khựng , ánh mắt sâu thẳm dừng Bách Lý Phùng Cát.
Những lời thiên t.ử , Bách Lý Phùng Cát chỉ một thoáng hiểu rõ nguyên do.
Bùi Nghiên Bùi thị dốc hết tâm lực nuôi lớn, đối với thói tật và quy củ thế tộc tất nhiên rõ hơn bất kỳ ai. Còn khác, sinh từ bần hàn, từng gặp bách tính nghèo khổ, từng nếm chiến loạn ôn dịch.
Chính vì cả đời kính sợ, hiểu khiêm cung. Nửa đời khốn khó cũng từng lung lay tín niệm. Nửa đời thanh bình thuận lợi càng khiến dám ý nghĩ vượt phận.
Đã từng thấy muôn dân thiên hạ, cũng từng soi rõ tâm . Đường minh lộ trải phía , lòng khoan hậu rộng rãi.
Trầm mặc hồi lâu, Bách Lý Phùng Cát khẽ thở dài. Hắn chậm rãi xuống mặt Sơ Nhất, vẫn giữ nguyên lễ nghi ngày thường: “Thái t.ử điện hạ.”
“Thần đời kham khổ trưởng thành, điện hạ trở thành học trò của thần, thần chỉ càng nghiêm khắc dạy dỗ, còn nghiêm hơn bệ hạ và nương nương.”
Đôi mắt Sơ Nhất đen láy như hạt nho, tròn xoe. Cậu Bách Lý Phùng Cát thật lâu, đó vươn tay kéo tay áo Bùi Nghiên: “Phụ hoàng.”
“Bách Lý đại nhân là phụ hoàng chọn thầy cho Sơ Nhất ?”
Bùi Nghiên bật , khoé môi cong lên, ánh sáng ấm dịu chiếu cằm khiến bộ thần sắc trở nên hiền hoà: “Phụ hoàng chỉ dẫn tiến. Là mẫu hậu con chọn.”
“Nếu Sơ Nhất bằng lòng, phụ hoàng bảo Vân Mộ bưng tới.”
“Lễ bái sư xong, dù Bách Lý Trạng Nguyên nghiêm khắc hơn nữa, phụ hoàng cũng xen .”
Sơ Nhất suy nghĩ nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu: “Sơ Nhất nguyện ý.”
Không bao lâu, Vân Mộ bưng chén ngon tiến đến: “Thái t.ử điện hạ.”
Sơ Nhất hai tay đón lấy, cung kính dâng lên mặt Bách Lý Phùng Cát: “Thái phó, học trò Tiêu Huyền Ngọc xin mắt .”
Bách Lý Phùng Cát rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc sâu kín trong đáy mắt. Ngón tay nâng chén run, mặt nước thanh bích khẽ gợn.
Yết hầu lăn nhẹ, một uống cạn.
Sau khi trở thành học trò của Bách Lý Phùng Cát, Sơ Nhất vốn tưởng vị Trạng nguyên uyên bác nhất Yến Bắc sẽ bày cho vô công khóa. Bách Lý Phùng Cát hề như .
Trước tiên, dẫn Sơ Nhất rời khỏi hoàng cung Yến Bắc, dạo khắp các phố phường náo nhiệt, mua cho một xâu hồ lô ngào đường đỏ rực.
Dạo xong phố, bọn họ cưỡi xe ngựa khỏi thành. Từ đồng ruộng bát ngát, đến bờ con sông ở ngoại ô, nơi nào qua, Bách Lý Phùng Cát đều thể chỉ một cảnh vật mà giảng giải tường tận.
Những thứ , là Sơ Nhất từng , từng thấy trong hoàng cung Nguyệt Thị, cũng thứ mẫu hậu phụ hoàng từng dạy cho .
Chờ đến đêm hôm , bọn họ tùy ý tìm một khách điếm an trí. Không nội thị cung tỳ theo bên , chuyện ăn mặc ở của Sơ Nhất đều tự lo liệu.
Một tháng , Bách Lý Phùng Cát mang Sơ Nhất hồi kinh. Hai thầy trò đều đen ít, Sơ Nhất trông còn cao thêm đôi chút.
“Phụ hoàng.” Sơ Nhất vẫy tay với Bùi Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-143.html.]
Cậu nở nụ tươi sáng, như chính tương lai của , nóng rực, bừng cháy.
“Đã trở về.” Bùi Nghiên gật đầu với Bách Lý Phùng Cát, đưa tay bế Sơ Nhất lên.
Sơ Nhất đen gầy, Bùi Nghiên ôm lòng ước lượng, phát hiện cân nặng vẫn chẳng đổi bao nhiêu.
“Một tháng , thần dẫn Thái t.ử điện hạ khỏi thành.”
“Nay điện hạ cứ về cung nghỉ ngơi cho .”
Bách Lý Phùng Cát hành lễ với Bùi Nghiên xoay rời khỏi hoàng cung.
Hắn ở một tòa tiểu trạch trong con ngõ hẻm nhỏ lấy gì nổi bật, thuộc phố Tây thần tài miếu.
Tiểu trạch là phần thưởng tiên đế ban cho năm khi đỗ Trạng Nguyên. Về thấy trong trạch quá nhiều hạ nhân, liền phân tán tất cả, chỉ giữ một đôi phu thê chân tật, phụ giúp vài việc vặt trong nhà.
“Đại nhân trở .” Tùy Phong tiền viện thi lễ.
Năm ở Đông Cung dưỡng thương, theo chăm sóc Bách Lý Phùng Cát. Về khi Bách Lý Phùng Cát khỏi bệnh xuất cung, Tùy Phong Bùi Nghiên ban cho, từ đó vẫn theo hầu bên cạnh.
“Ừ.” Bách Lý Phùng Cát gật nhẹ.
Đêm khuya, tắm gội xong thì cơm tối bày sẵn. Vẫn dựa theo thói quen thường nhật: một chén cơm gạo tẻ, ba đĩa thức ăn chay đơn sơ.
lúc , trong đại sảnh dùng bữa một tiểu hài t.ử đang nghiêm chỉnh.
“Thái phó.” Tiểu hài t.ử diện mạo thanh tú từ ghế cao nhảy xuống, bước đến hành lễ.
Bách Lý Phùng Cát thoáng chốc sửng sốt: “Thái t.ử điện hạ? Điện hạ bệ hạ dẫn hồi cung , khỏi cung thế ?”
CuuNhu
Sơ Nhất nâng chiếc hộp đồ ăn nho nhỏ, trịnh trọng mở mặt . Bên trong đặt một lồng bánh mật còn bốc nóng.
“Thái phó. Học trò dùng bữa tối cùng phụ hoàng và mẫu hậu trong cung. Đây là điểm tâm Ngự Thiện Phòng mới nghiên cứu, nội nhân dùng hạnh hoa hái mùa xuân mật tương. Bánh mật còn nóng, thỉnh thái phó nếm thử.”
Bách Lý Phùng Cát cúi nhận lấy chiếc hộp, trong lòng khẽ thở dài: “Đêm khuya lén khỏi cung, chỉ để mang điểm tâm đến cho ?”
Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu. Bàn tay nhỏ khẩn trương nắm lấy vạt áo , giọng còn lộ vài phần trẻ thơ: “Học trò thái phó ăn chay, lúc dùng bữa tối liền nhớ đến .”
Bách Lý Phùng Cát đặt Sơ Nhất lên ghế dựa, lấy khăn ấm tự tay lau sạch đôi bàn tay nhỏ, bảo Tùy Phong mang chén đũa mới đến: “Nếu thấy đói thì xuống dùng chút.”
Trên bàn, cơm gạo tẻ nguội. Một đĩa đậu hũ chiên hương, một chén cải trắng nấu gừng, thêm một bát khoai nướng thơm lừng. So với thức ăn của dân thường, bởi vì ăn chay nên khẩu phần của càng thanh đạm hơn nữa.
Sơ Nhất từ nhỏ quen nề nếp. Dù món thích, chỉ cần gắp bát thì cũng tuyệt lãng phí. Cậu ngoan ngoãn ăn một miếng đậu hũ, nửa củ khoai nướng, ôm lấy hộp đồ ăn mang từ trong cung, cẩn thận c.ắ.n từng miếng bánh mật đường.
“Thái phó vì ngày ngày ăn chay? Ở trong cung, Sơ Nhất chỉ thấy Thái Tổ mẫu mỗi dịp mười lăm lễ Phật mới ăn chay một ngày. Thái phó là ngày ngày lễ Phật ?”
Ánh mắt Sơ Nhất trong trẻo, ngữ điệu mang theo vài phần tò mò.
Đã cùng Bách Lý Phùng Cát dạo chơi một tháng, rõ thái phó tuy thể tự tay săn thỏ hoang đem nướng cho , nhưng bản bao giờ chạm thức ăn mặn. Nếu ngủ ngoài trời dã ngoại, chỉ ăn chút lương khô hoặc trái dại.
Bị đôi mắt sáng của Sơ Nhất chằm chằm, hàng mi thanh nhuận như họa của Bách Lý Phùng Cát khẽ run. Những ký ức vốn sắp thời gian xóa nhòa, bỗng như làn nước triều dâng, âm thầm từ đáy lòng dâng lên từng đợt.
Cái loại cảm xúc , đến bây giờ nghĩ vẫn rối ren, vui mừng, chút mất mát. cũng may, điều cầu nguyện cả đời, vốn là vì vị tiểu Bồ Tát trong mộng : xuân an, hạ , thu bình, đông hòa.
“Ta khi còn nhỏ từng hướng Bồ Tát mà thề nguyện.”
“Vô luận nguyện vọng thành , đều ngày ngày ăn chay.”
Khóe môi Bách Lý Phùng Cát khẽ nhếch thành một nụ nhàn tĩnh. Hắn vươn tay xoa đầu Sơ Nhất:
“Giờ điện hạ lẽ hiểu. về lớn lên, nếu một ngày phát hiện nắm trong tay báu vật mà cả thiên hạ cũng khó cầu, sẽ hiểu.”
Sơ Nhất hiểu , nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Nguyện vọng của thái phó, nhất định quan trọng như thịnh thế Yến Bắc trong lòng .”
“Hiện giờ nguyện vọng của thái phó thành sự thật ?”
Bách Lý Phùng Cát đôi mắt đen nhánh của , nhẹ nhàng lắc đầu, đổi thành gật đầu.
“Ừm. Nguyện vọng của thành sự thật.”
Bởi vì ngay từ đầu, dám mong cầu quá xa, chú định chỉ thể khách qua đường.
Sơ Nhất dường như bắt một tia thương cảm nơi mắt . cảm xúc trôi qua nhanh, chỉ còn một tầng ôn hòa nhẹ như gió:
“Đợi chút nữa để bảo Tùy Phong đưa điện hạ hồi cung?”
Sơ Nhất lắc đầu: “Khi xuất cung, học trò bẩm với phụ hoàng. Phụ hoàng ngày mai lâm triều thì cùng thái phó trở về.”
Giữa hè oi bức, trong phòng đặt băng, khí chút nóng nực. Bách Lý Phùng Cát nhẹ nhàng c.ắ.n miếng bánh mật đường Sơ Nhất đem đến. Hương hạnh hoa nhàn nhạt thoảng qua đầu lưỡi, nhân bánh còn trộn đậu tán nhuyễn, đúng là hương vị yêu thích nhất.
Thấy thái phó ăn, Sơ Nhất chống tay lên má, nghiêm túc lạ thường: “Thái phó nếu thích, ngày mỗi xuất cung, học trò sẽ mang thêm cho .”
Bách Lý Phùng Cát vốn định từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt trong veo chẳng vướng chút tạp niệm của , thanh âm nghẹn nơi cổ họng.
“Được.”
“Vậy phiền điện hạ.”
Chờ dỗ Sơ Nhất ngủ say, Bách Lý Phùng Cát nhẹ chân rời khỏi phòng ngủ chính. Trong vườn, tiếng côn trùng rỉ rả vang lên dứt. Hắn hành lang, lặng lẽ ngước vầng trăng cong treo hờ giữa chân trời, hồi lâu mà xuất thần.
Kỳ thật, từ lâu lâu về , từng mơ một giấc mộng.
Một giấc mộng hư hư thực thực, đứt quãng rời rạc.
Trong mộng, vẫn là Nguyên Trinh năm thứ ba mươi ba, đỗ Trạng Nguyên và Yến Bắc thiên t.ử Tiêu Ngự Chương phong Trạng Nguyên lang. vị tiểu Bồ Tát mà tâm tâm niệm niệm c.h.ế.t giữa đông năm Nguyên Trinh ba mươi sáu.
Về nguyên nhân, trong mộng mơ hồ đến độ nhớ nổi. Hắn chỉ nhớ trong mộng, quan hệ giữa và tân quân Bùi Nghiên vô cùng . Nam nhân khi đăng cơ dùng thủ đoạn còn tàn bạo hơn đời , huyết tẩy Ngũ tộc, khiến Yến Bắc chìm trong chiến loạn suốt ba năm dài.
Rồi về , đợi khi thất hoàng t.ử trưởng thành, Bùi Nghiên âm thầm đem thất hoàng t.ử phó thác cho , tự c.ắ.t c.ổ tự vẫn.
Chỉ là những cảnh tượng trong mộng quá mức mơ hồ, thêm đó giấc mộng luôn đứt đoạn, nhiều năm qua dù thỉnh thoảng nhớ , cũng từng thực sự để trong lòng.
Cho nên tối nay khi Sơ Nhất hỏi : khi ăn chay, nguyện vọng hướng Bồ Tát thề thành ?
Bách Lý Phùng Cát mới thể đầu tiên lắc đầu, nghiêm túc gật đầu thừa nhận.
Bởi vì bất luận hình ảnh trong mộng phát sinh nơi nào, ít nhất ngay mắt, tất cả những gì từng cầu, nay mãn nguyện.
Nếu nhiều năm hỏi : từng hối hận vì lựa chọn năm xưa, từng tranh thủ, từng giữ lấy mà để tất cả kết thúc?
Bách Lý Phùng Cát nhất định thể ung dung thản nhiên đáp:
“Một đời , từng hối hận.”
“Nếu kiếp thì ?”
“Kiếp ư?”
“Không cần kiếp . Kiếp là đời nhất sinh .”