Chiết Xu - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:27:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phùng Cát…”
Mi mắt Bách Lý Phùng Cát nặng tựa chì, bóng tối dày đặc phủ lấy mắt. Hắn tiểu Bồ Tát nghẹn ngào gọi tên , giọng run rẩy.
“Đời … cho dù c.h.ế.t… cũng đáng.”
Môi nhuốm máu, nhẹ động, nơi đáy lòng khẽ thở dài thật sâu.
Nàng từng cứu mạng , là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của , mà nay cũng vì mà rơi lệ.
Đời như … đủ.
Hắn vốn tham, cũng chẳng xứng để tham.
Máu tươi ấm nóng thấm lòng bàn tay. Hắn siết chặt cái hà bao cũ, từng vuốt ve nhiều năm. Máu dính lên đầu ngón tay, ấm cuối cùng phai . Cuối cùng, ngón tay Bách Lý Phùng Cát buông lỏng, hà bao rơi xuống nền đất, như thể từ biệt những năm tháng thiếu niên qua.
“Chi Chi…”
“Tái kiến!”
Trong lòng âm thầm gọi , thần trí dần buông lỏng, rơi bóng tối.
Không bao lâu trôi qua, Bách Lý Phùng Cát bỗng mở mắt. Ngũ quan trở cùng cơn đau nhói ở bụng, trong phòng còn dày đặc mùi t.h.u.ố.c đắng. Tầm mắt dần rõ, dừng tấm trướng rèm quý giá phía .
Nơi tiểu viện nơi thường ở. Bài trí khắp phòng đều tinh xảo, ánh châu đăng mờ ảo, bốn bề yên tĩnh đến rợn .
Bên tai chỉ tiếng thở gấp nhẹ của chính . Trong tầm mắt, đồ vật ánh nến kéo dài thành bóng in lên tường.
“Ưm…”
Bách Lý Phùng Cát khẽ rên, đưa tay che bụng, định gượng dậy.
Không là canh giờ nào, ngoài điện sớm một vùng tăm tối.
“Bách Lý đại nhân.”
Ngoài cửa, nội thị động liền vội vàng đẩy cửa .
Hắn cung kính hành lễ:
“Nô tài là nội thị Đông Cung - Tùy Phong. Đại nhân chỗ nào khó chịu, nô tài lập tức mời Lâu đại nhân tới bắt mạch.”
Đông Cung?
Nơi … là Đông Cung?
Bách Lý Phùng Cát siết chặt mép chăn trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Vì ở Đông Cung?”
Tùy Phong ngẩng nhẹ mắt một thoáng. Trong đầu hiện cảnh biến trong cung nửa tháng : Thái t.ử điện hạ nắm tay Thái t.ử phi, tự lấy chủy thủ đ.â.m n.g.ự.c . Khi đó, sắc mặt bộ thị vệ, ám vệ đều đại biến.
Trước khi hôn mê, Thái t.ử điện hạ xuống lệnh — ai dám nhiều nửa chữ, g.i.ế.c.
Dù nay qua nửa tháng, mỗi khi nghĩ đến cảnh , Tùy Phong vẫn cảm giác luồng hàn khí từ gạch xanh chân dâng lên, xuyên qua đế giày, thấm .
Hắn nào dám nhiều, chỉ nghiêm cẩn đáp:
“Thỉnh đại nhân chờ một lát, nô tài lập tức thỉnh Lâu đại nhân.”
Bách Lý Phùng Cát sắc mặt đổi của nội thị, trong lòng giật . Chỉ sợ khi hôn mê cận tử, xảy ít chuyện mà .
đến tột cùng là gì? Điều gì khiến hầu Đông Cung biến sắc, chẳng dám hé môi nửa câu?
Khoảng chừng một khắc , Lâu Ỷ Sơn vội vàng đẩy cửa bước .
“Tỉnh ?”
CuuNhu
“Tốt, ! Cuối cùng cũng tỉnh!”
Lâu Ỷ Sơn chạy đến gần, trán vẫn ướt mồ hôi, tựa như trút gánh nặng lớn.
Bách Lý Phùng Cát ánh mắt trong trẻo, ánh lên vài phần nghi hoặc.
Hắn còn kịp mở miệng, Lâu Ỷ Sơn vội vàng bước tới, hết bắt mạch cho , phương t.h.u.ố.c giao cho nội thị Tùy Phong phía .
Đợi cung nhân trong thiên điện lui xuống hết, Lâu Ỷ Sơn mới bưng chén lạnh ngắt bàn uống cạn một .
Sau hồi lâu, chép miệng, sâu sắc Bách Lý Phùng Cát, mỉm : “Ta Bách Lý đại nhân hỏi gì.”
“Không sai!”
“Như ngươi nghĩ, nơi chính là Đông Cung của Thái t.ử điện hạ. Thái t.ử phi nương nương Thẩm đại tướng quân hộ tống rời Yến Bắc, đến Nguyệt Thị.”
Nghe Lâm Kinh Chi thuận lợi khỏi, Bách Lý Phùng Cát âm thầm thở phào.
lời tiếp theo của Lâu Ỷ Sơn khiến nhíu mày; gương mặt vốn tái nhợt càng trở nên còn chút huyết sắc.
“Thái t.ử điện hạ trọng thương hôn mê đến nay vẫn tỉnh.”
“Ta chỉ là dựa theo phân phó khi hôn mê của điện hạ cùng mệnh lệnh Thái t.ử phi, cứu ngươi một mạng.”
“Bách Lý đại nhân, các ngươi thắng… mà là điện hạ buông tay.”
“Điện hạ dùng chính mạng để bồi tội cùng Thái t.ử phi, thả nương nương rời … cũng buông tha bản .”
“Bởi điện hạ từng với , chỉ cần một ngày, nương nương hướng cầu gì, cứ việc đáp ứng.”
“Thái t.ử điện hạ so với bất kỳ ai đều hiểu rõ, chỉ cần ngài còn tồn tại, thì tuyệt đối thể thả nương nương rời Yến Bắc. Nhát đao , điện hạ hề lưu thủ, là ôm tâm quyết c.h.ế.t.”
…
Bách Lý Phùng Cát hạ mắt, sâu trong đồng t.ử đen đặc dậy lên dòng cảm xúc khó dò. Hắn thấp giọng, gấp: “Tình trạng Thái t.ử điện hạ… hiện nay thế nào?”
Lâu Ỷ Sơn thở dài: “Mệnh tạm giữ … còn thể tỉnh , khó lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-142.html.]
“Đại hoàng t.ử bệ hạ hạ chỉ giam đại lao. Mà Thái t.ử điện hạ hôn mê bất tỉnh, trong triều lòng cũng chấn kinh.”
Bách Lý Phùng Cát rốt cuộc kìm , ôm n.g.ự.c kịch liệt ho khan, khóe mắt phảng phất thoáng nước, giọng nghẹn : “Ta… tỉnh. Không điện hạ còn điều gì căn dặn …”
Lâu Ỷ Sơn hừ lạnh:
“Hừ.”
“Ngươi thông tuệ.”
“Ta còn gì, ngươi đoán điện hạ để chuyện truyền cho ngươi.”
Hắn từ trong tay áo lấy một phong mật thư, trao cho Bách Lý Phùng Cát.
“Trước khi Thẩm gia cùng Đại hoàng t.ử hợp mưu ép vua thoái vị, điện hạ sớm xong bức mật thư , dặn giao cho ngươi.”
“Ngươi ở thiên điện tĩnh dưỡng, chờ điện hạ tỉnh … phạt g.i.ế.c, tự điện hạ định đoạt.”
“Bách Lý đại nhân, dưỡng thương cho !”
Nói đoạn, Lâu Ỷ Sơn nheo mắt, như mà :
“Về , cái mạng của Bách Lý đại nhân… chính là của Thái t.ử điện hạ.”
Bách Lý Phùng Cát vốn đối thủ của Bùi Nghiên, nếu thủ hạ lưu tình, nhát kiếm chỉ sợ c.h.é.m nát ngũ tạng lục phủ .
Chờ Lâu Ỷ Sơn rời , Bách Lý Phùng Cát mở mật thư.
Giấy mỏng in dấu tư ấn của Bùi Nghiên, lời ít mà ý nặng, lòng rung lên dữ dội.
Bùi Nghiên đối với Bách Lý Phùng Cát chỉ hai yêu cầu.
Một — nếu còn sống, Bách Lý Phùng Cát từ nay về chỉ lệnh một .
Hai — nếu c.h.ế.t, Thất hoàng t.ử nhất định sẽ trở thành trữ quân Yến Bắc, hy vọng Bách Lý Phùng Cát thể dạy dỗ Thất hoàng t.ử cho .
Về điều thứ ba, Bùi Nghiên chỉ một chữ “nàng”, vội vàng gạch bỏ.
Bách Lý Phùng Cát chỉ cảm thấy tờ giấy mỏng trong tay bỗng nặng tựa ngàn cân. Nói cho cùng, vẫn bằng Bùi Nghiên, vị nam nhân thiên t.ử và thế gia tỉ mỉ giáo dưỡng, tựa thần minh nơi cửu thiên cao cao tại thượng.
…
Nửa tháng , trận biến cố trong cung khiến đường đá loang đầy máu, mùi tanh nồng nặc. Giờ đây, tất cả đều nước mưa rửa trôi, chẳng còn dấu vết.
Ký ức vốn dĩ sẽ phai mờ, lẽ qua thêm một thời gian nữa, sẽ bắt đầu chậm rãi quên .
với Bách Lý Phùng Cát mà , đêm chính là tất thảy tín niệm của , là duy nhất phản lý tưởng của chính . Hắn cả đời sẽ quên, cũng từng hối hận.
Mùa xuân, chồi non xanh tươi mọc thành tầng tầng cành lá sum suê. Thế nhưng năm nay ở Yến Bắc, mưa vẫn liên miên dứt, tựa hồ gom cả mùa xuân ẩm ướt mà trút xuống. Không khí đè nén trong Đông Cung cũng giống như thế, khiến nơm nớp, dám lơ là nửa khắc.
Bách Lý Phùng Cát hành lang thiên điện, lẳng lặng mưa xuân rơi từ vòm trời.
Lúc , cung nhân vội vàng tiến đến, thưa: “Bách Lý đại nhân, Thái t.ử điện hạ tỉnh.”
Trong khoảnh khắc, tấm lưng căng thẳng của Bách Lý Phùng Cát thoáng thả lỏng, thở một dài, bước chân điện nhẹ nhiều.
Theo việc Bùi Nghiên tỉnh , Bách Lý Phùng Cát cũng lui khỏi Đông Cung.
Việc ép vua thoái vị, bởi vì từng giúp Lâm Kinh Chi rời khỏi Yến Bắc nên cũng coi như gián tiếp tham dự. bất luận là bệ hạ Thái tử, đều tựa như hề , từng đề cập tới việc luận tội .
Chỉ là thường Bùi Nghiên triệu Đông Cung, mỗi liền ở đó mấy tháng.
Nguyên do gì khác, Bùi Nghiên thường cáo bệnh, về về giữa Yến Bắc và Nguyệt Thị, mà Bách Lý Phùng Cát vốn là phụ tá đắc lực, đành gánh vác việc trong triều.
Ban đầu còn đỡ, vì biên cương dậy sóng, Bùi Nghiên lãnh binh trận. dần dần, Bách Lý Phùng Cát bỗng phát hiện, kể cả lúc ở Biện Kinh, bóng dáng Bùi Nghiên cũng hiếm thấy.
Sau đó, sổ tấu dồn núi khiến bận tới đau đầu. Hắn túm Vân Mộ, cũng vội đến chân chạm đất, hung hăng tra hỏi.
Lúc Vân Mộ mới ấp úng khai thật.
Hóa mồng một tết, năm Nguyên Trinh thứ ba mươi tư, Thái t.ử phi nương nương sinh hạ một tiểu hoàng t.ử tại Nguyệt Thị.
Từ khi cha, Thái t.ử điện hạ hận thể ngày ngày ở Nguyệt Thị, dù lén lút che mắt qua tai cũng cam lòng.
Tính tình xưa nay ôn hòa của Bách Lý Phùng Cát trong khoảnh khắc chân tướng, hiếm khi đình công, tuy chỉ ba ngày.
Qua tết, Bùi Nghiên mới trở hoàng cung Biện Kinh.
Vị Thái t.ử điện hạ mặt lạnh thường ngày, mặt hiếm khi một tia biểu cảm.
Đêm , Bách Lý Phùng Cát kéo điện uống rượu. Vị trữ quân vốn luôn khắc chế, cảm xúc ít khi lộ ngoài, là thật say giả say. Hốc mắt như ánh quang, tay khẽ cử động trong trung, với Bách Lý Phùng Cát:
“Cô trưởng tử, tướng mạo giống cô. Tính tình chẳng giống cô lạnh nhạt như , càng giống ái thê Chi Chi. Cô con nối dõi. Là hài t.ử của cô và Chi Chi.”
Bách Lý Phùng Cát lặng lẽ uống một ngụm rượu, nâng chén : “Thần chúc mừng điện hạ.”
Ngữ khí bình thản, trong mắt phảng phất ý ôn nhuận, chẳng hề thấy chút chua xót. Tựa hồ chuyện xưa, năm đó si mà tiểu Bồ Tát sớm buông bỏ.
Bùi Nghiên ánh trăng ngoài cửa, hốc mắt nhuốm hồng, giọng khẽ run. Rời nàng mới hai mươi ba ngày, nhớ nàng điên cuồng.
Bách Lý Phùng Cát lặng thinh , hồi lâu mới thở dài: “Điện hạ say . Thần bảo Vân Mộ hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi.”
Ánh đèn dầu trong Đông Cung mờ tối, bốn bề yên lặng, đến cả hương hoa trong vườn cũng phai nhạt.
Bách Lý Phùng Cát dậy định lui, bỗng lưng vang lên âm thanh nghẹn ngào của Bùi Nghiên:
“Bách Lý Phùng Cát… ngươi cam tâm ? Cô… cam lòng.”
Bước chân Bách Lý Phùng Cát khựng , môi thoáng tái nhợt. Ngón tay trong tay áo nhẹ run, lòng bàn tay vẫn nắm chặt cái hà bao cũ đến thể cũ hơn.
Hắn chậm rãi xoay , ánh mắt chớp Bùi Nghiên:
“Thái t.ử điện hạ… Thần chỉ là ngước , dám vọng tưởng. Có cam tâm , vốn chẳng liên quan. Điện hạ nếu thực sự nỡ, hãy thỉnh nương nương hồi kinh.”