Chiết Xu - Chương 138: Phiên ngoại - Bách Lý Phùng Cát

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:27:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【Bách Lý Phùng Cát – Mới Gặp】

Năm Nguyên Trinh thứ hai mươi mốt, tháng mười mùa thu, hoa quế nở rộ.

CuuNhu

Liên tiếp mấy ngày mưa rơi tầm tã, nay trời mới hửng trong. Ánh mặt trời chan hòa, trong chính đường sáng sủa, các bình phong đều mở rộng. Nắng vàng rực rỡ vảy khắp mặt đất, mấy tỳ nữ đang bận rộn dẫm lên những đốm sáng lấp loáng mà nhảy qua từng phiến gạch lát hành lang.

“Loảng xoảng!” một tiếng giòn vang, chung rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Trong khoảnh khắc , sắc mặt tiểu nha trắng bệch, hoảng hốt đảo mắt bốn phía.

Tiểu nha tên gọi Cốc Vũ, là tỳ nữ mới chọn hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân Dự Chương Hầu phủ. Trong đông tỳ nữ, nàng tuổi còn nhỏ, may nhờ dung mạo thanh tú, khuôn mặt tròn trịa, môi hồng răng trắng, khéo ăn khéo . Đặc biệt, nét mặt nàng vài phần giống vị tiểu nữ yểu mệnh của Thái phu nhân thuở xưa, nên Thái phu nhân yêu thích, từ tỳ nữ sai vặt ngoài viện điều hầu bên .

Không ngờ mới sủng ái đầy nửa tháng, vì mải ham chơi mà gây họa.

Giờ phút , Cốc Vũ như kiến bò chảo nóng, nghĩ mãi cách nào thoát tội.

lúc , Lâm Kinh Chi cẩn thận từng bước từ hoa viên tới, bên cạnh một tiểu nha tuổi tương đương là Tình Sơn theo .

Trong đầu lóe lên ý nghĩ, Cốc Vũ kêu khẽ “ai da” một tiếng, cố ý ngã nhào xuống ngay mặt Lâm Kinh Chi, còn tiện tay đẩy mạnh Tình Sơn bên cạnh nàng.

Kết quả, Lâm Kinh Chi Tình Sơn va , kịp giữ thăng bằng, cả ba ngã nhào một chỗ. Trà nóng vương khắp đất, thấm ướt váy áo, cả ba đều lấm lem.

Lâm Kinh Chi còn đỡ, chỉ hoảng thần, Tình Sơn đỡ dậy.

Tiếng động trong hành lang khiến bà t.ử đang hầu trong phòng vội vàng chạy . Vừa thấy cảnh tượng, bà liền hô lên:

“Ai nha! Đây là chuyện gì ? Lục cô nương, ngã bẩn xiêm y thế ? Nô tỳ nhớ rõ bộ xiêm là đại phu nhân thưởng dịp ăn tết năm ngoái, vốn dùng loại tơ nhất. Lục cô nương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nên quý trọng vật ban chứ!”

Lâm Kinh Chi rũ mắt, vết loang làn váy. Đôi môi đỏ mềm khẽ mím, định mở lời giải thích.

Cốc Vũ nhanh miệng hơn một bước, lóc với bà t.ử họ Vương:

“Vương ma ma, nha bên cạnh Lục cô nương là Tình Sơn mắt, va nô tỳ khiến chung của Thái phu nhân đổ cả. Thái phu nhân mỗi sáng đều dùng loại ‘Long Tĩnh tiên nhũ’, quý giá lắm. Ngay cả Lục cô nương cũng ngã theo vì Tình Sơn bất cẩn!”

Vương ma ma thoắt chốc sầm mặt, lạnh giọng hỏi:

“Cốc Vũ thật chứ, Tình Sơn?”

Tình Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Kinh Chi, mắt ầng ậc nước, cố lấy can đảm mà lắc đầu:

“Ma ma, như . Nô tỳ cùng Lục cô nương đến thỉnh an Thái phu nhân, rõ ràng thấy Cốc Vũ ham chơi, nhảy lên mấy viên gạch hành lang trượt ngã, đổ chung , còn va luôn Lục cô nương cùng nô tỳ.”

Tình Sơn phủ lâu, vốn là cô nhi, mẫu Lâm Kinh Chi cứu giúp, nên lưu bạn bên cạnh tiểu thư.

Nghe nàng , Cốc Vũ chỉ thoáng cúi đầu, đôi mắt xoay chuyển nhanh như chớp. Nghĩ đến việc Thái phu nhân gần đây yêu chiều , nàng liền rưng rưng nước mắt, nức nở :

“Ma ma, Tình Sơn dối… rõ ràng là nàng đụng …”

Trà “Long Tĩnh tiên nhũ” vốn là thứ quý hiếm, nay Lâm gia còn thịnh như xưa, Thái phu nhân nổi tiếng khó tính, nếu đổ mất chén quý, e rằng sẽ nổi giận long trời.

Vương ma ma mà da đầu tê rần, việc gánh nổi, chi bằng dẫn cả ba đến Thái phu nhân để tự định đoạt, còn hơn mang tiếng bao che.

Tiếng cãi cọ bên ngoài hành lang vang vọng, truyền đến tận trong phòng.

Thái phu nhân chờ lâu, thấy bữa sáng chậm trễ, chén “Long Tĩnh tiên nhũ” thường nhật cũng chẳng thấy , nét mặt vốn ôn hòa chợt sa sầm, lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn:

“Bên ngoài rốt cuộc xảy chuyện gì? Người cả , c.h.ế.t hết ?”

“Hôm nay Long Tĩnh ? Sao còn mang tới?”

Bên cạnh, Lưu ma ma hầu hạ lâu năm tính tình Thái phu nhân vốn nóng nảy, vội vẫy tay gọi một tiểu nha đang nép ở góc phòng, ý bảo ngoài dò hỏi.

Chỉ một lát , nha trở , ghé sát bên tai Lưu ma ma nhỏ vài câu.

Nghe xong, Lưu ma ma thoáng biến sắc, liếc Thái phu nhân, đ.á.n.h bạo tiến lên thưa:

“Thái phu nhân, hôm nay sai phòng bếp nhỏ lấy là nha Cốc Vũ. Nghe ở ngoài hoa viên nha bên cạnh Lục cô nương va , may đổ chén . Còn nha của Lục cô nương quả quyết rằng chính Cốc Vũ cẩn thận đổ , mới kéo cả hai cùng ngã.”

Thái phu nhân tức giận đến nỗi đập mạnh tay xuống bàn, chén đĩa bàn lạch cạch rung động:

“Thật là loạn ! Đều gọi cả đây cho ! Ta xem là ai to gan như thế!”

Cốc Vũ thế, trong lòng thầm đắc ý. Nàng liếc xéo Tình Sơn một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, ung dung bước .

Lâm Kinh Chi khẽ kéo tay Tình Sơn, thì thầm:

“Để nàng , chúng cần vội.”

Quả nhiên, Cốc Vũ mới đẩy cửa bước , còn kịp hành lễ, một chiếc ly trong phòng bay thẳng tới, trúng ngay trán nàng . Ly vỡ tung, m.á.u lập tức chảy xuống, loang lông mày, trông vô cùng kinh hãi.

“Thái phu nhân, là nô tỳ… là Cốc Vũ.” Nàng run giọng, quỳ sụp xuống, đầu dám ngẩng.

Thái phu nhân nổi giận thì ai cũng dè chừng, đến con trai bà còn từng bà quăng đồ trúng, huống hồ chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi.

“Đều quỳ xuống cho !”

“Cũng xem đây là nơi nào, sáng sớm khiến bực bội!”

Lâm Kinh Chi kéo Tình Sơn một bước, chỉ Thái phu nhân trừng cho một cái, chứ mắng mỏ gì thêm.

Vương ma ma mặt cắt còn giọt máu, cúi đầu kể chuyện xảy ngoài viện, dè dặt thêm:

“Khi đó lão nô ở xa, cây cối che khuất, thấy rõ cụ thể là thế nào…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-138-phien-ngoai-bach-ly-phung-cat.html.]

Thái phu nhân hừ lạnh, giọng lộ rõ mất kiên nhẫn:

“Đã rõ thì cứ phạt hết cho xong!”

“Nha đều kéo ngoài, mỗi đứa đ.á.n.h mười bản. Còn Lục cô nương thì đến Tiểu Phật đường quỳ một canh giờ.”

“Tóm , đồ vật vỡ thì chịu tội.”

Cốc Vũ trừng to mắt, tin nổi tai . Nàng còn nhỏ, thể yếu ớt, mười bản đ.á.n.h xuống, cho dù c.h.ế.t cũng e tàn phế, về còn hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân?

“Thái phu nhân, thật sự của nô tỳ! Xin tin tưởng nô tỳ!”

Tình Sơn quỳ gối bên cạnh, lạnh toát. Mùa thu giá rét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm ướt cả lưng áo. Nàng run rẩy dám lên tiếng, chỉ cúi đầu sát đất, trong lòng sợ đến cực điểm.

Sợ đau, sợ c.h.ế.t, càng sợ đ.á.n.h đến c.h.ế.t ngay mặt khác.

Cả nàng sớm lạnh cứng, chẳng còn lấy một tia ấm áp nào, chỉ bàn tay của Lâm Kinh Chi vẫn đang gắt gao nắm chặt lấy cổ tay nàng, truyền đến chút ấm yếu ớt.

“Tình Sơn, đừng sợ.”

Lâm Kinh Chi khẽ vỗ mu bàn tay nàng, hít sâu một , ngẩng đầu, đôi mắt sáng mà bình tĩnh về phía Lâm Thái phu nhân:

“Tổ mẫu.”

“Tôn nữ thể chứng, là nha Cốc Vũ đổ chén tiên nhũ của tổ mẫu , đó mới cố ý va Tình Sơn.”

“Nếu tôn nữ nửa lời gian dối, mười bản t.ử xin tổ mẫu cứ phạt thẳng lên tôn nữ.”

Đối với đứa cháu gái , Lâm Thái phu nhân xưa nay chẳng ưa. Ngày thường ngoài chuyện sáng tối đến thỉnh an, nó chẳng giống như các cô nương khác trong phủ, nịnh nọt, lấy lòng, càng chẳng lời mặt bà.

Bà vốn tưởng Lâm Kinh Chi nhút nhát, dám mở miệng, ai ngờ hôm nay dám đỡ cho nha , hơn nữa còn năng đấy, khiến Lâm Thái phu nhân thoáng sững .

Bà nhướng mắt, giọng lạnh nhạt:

“Vu khống khác, ngươi lắm. Vậy ngươi chứng cứ gì chứng minh là Cốc Vũ sai?”

Lâm Kinh Chi nghiêng , đưa tay chỉ về phía hoa viên bên ngoài, khẽ liếc Cốc Vũ:

“Hoa viên nhỏ cách nơi tổ mẫu ở một quãng. Cốc Vũ nếu thực sự từ phòng bếp để bưng lên, tất qua hành lang phía Tây mới đúng, xuất hiện ở hoa viên?”

“Chẳng lẽ nàng bỏ bê việc giao, lén lút ngoài dạo chơi, nên mới gây họa?”

Lâm Thái phu nhân đưa mắt ngoài, thần sắc trong đáy mắt chợt lạnh .

Đường trong phủ vốn rõ ràng, ai hầu hạ quanh năm cũng đều quen lối. Cốc Vũ nếu đúng đường, thể gặp Lục cô nương giữa hoa viên nhỏ? Nàng thề thốt chỉ trích khác, rõ ràng là tật giật , kiếm cớ thoát .

Sau khi Lâm Kinh Chi , trong sảnh đều hiểu , lặng lẽ cúi đầu, ai dám thở mạnh.

Thật lâu , Lâm Thái phu nhân khẽ phất tay:

“Lưu ma ma, kéo con nha ngoài, đ.á.n.h mười bản tử. Sau đó bán cho dụ bà, bên cạnh giữ loại lười nhác tâm nữa.”

(Dụ bà: bà t.ử ở kỹ viện)

Cốc Vũ bà t.ử to khỏe kéo , tiếng kêu bi t.h.ả.m vang vọng khắp sân, như tiếng quỷ trong đêm. Lúc Lâm Kinh Chi còn nhỏ, dọa đến đêm nào cũng gặp ác mộng, đó phát sốt liền mấy ngày, mãi đến cuối thu mới khỏi.

Khi trận tuyết đầu tiên của mùa thu rơi xuống, trời lặng lẽ như tờ, mùi hương hoa quế mơ hồ vương khắp trung.

Lâm Kinh Chi Tình Sơn dìu đến thỉnh an Lâm Thái phu nhân. Lần , bà hiếm khi lộ nụ hiền hòa:

“Nghe nửa tháng ngươi bệnh, thể yếu đuối như thế, mà bệnh lâu đến . Nay khỏi hẳn cũng .”

“Ngày mai, ngươi cùng mẫu theo Đại phu nhân chùa cầu phúc . Các tỷ tỷ trong phủ năm nay ngoài du ngoạn mấy , chỉ còn mẫu ngươi suốt ngày ru rú trong nhà. Ta cũng ngoài hà khắc, nên để hai con ngươi ngoài một chuyến.”

Từ nhỏ đến giờ, Lâm Kinh Chi khỏi phủ đếm đầu ngón tay.

Mẫu nàng là hiền lành, chẳng tranh sủng, cũng lấy lòng ai, vì con nàng đều ít để ý. Dẫu trầm tĩnh, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ, ngoài, dù chỉ là chùa cầu phúc, trong lòng vẫn khỏi dâng lên một niềm hân hoan khó giấu.

Ngày xuất hành, đám nữ quyến của Dự Chương Hầu phủ ngoài, mang theo nha , v.ú già đông đủ.

Phu nhân Dự Chương Hầu – tiểu Chu thị – cùng nữ nhi Lâm Chiêu Nhu chung một xe ngựa. Lâm Chiêu Nhu tính tình kiêu ngạo, nhất định đòi Bạch thị cùng chung, để Lâm Kinh Chi một với Tình Sơn chiếc xe ngựa cũ kỹ, rèm sắc phai.

Trong xe, hai co ro quấn chung một tấm thảm, mùi ấm áp mờ nhạt, yên tĩnh dị thường. Xe nửa đường, bỗng chấn động mạnh một cái, đột nhiên dừng .

Bên ngoài gió lớn thổi vù vù, bà t.ử đ.á.n.h xe lạnh run, chỉ cúi đầu quát ngựa, chẳng buồn xuống xem xét.

Khi gần đến chùa Hà Tê, mặt trời xế, dừng nghỉ ngơi.

Ăn chút cơm nóng, Lâm Kinh Chi Tình Sơn đỡ lên xe, vén rèm thì khẽ giật . Trong xe, một thiếu niên gầy guộc như que củi đang cuộn tròn trong góc, thở yếu ớt, mặt mày tái nhợt.

Ấy chính là đầu tiên nàng gặp Bách Lý Phùng Cát, kẻ gọi là “cô thần truyền kỳ” nơi Yến Bắc.

(cô thần: thần t.ử đơn độc)

Nàng là thứ nữ lạnh nhạt, còn là thiếu niên mệnh treo sợi tơ mành.

Nàng cứu khỏi vực sâu, mà từ đó, mang theo một đời chấp niệm — cầu mà chẳng

 

 

Loading...