Chiết Xu - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:24:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Trinh năm thứ ba mươi hai, đầu xuân.
Sáng nay, tiết trời ấm lên đôi chút, Lâm Kinh Chi trong trong vòng tay Bùi Nghiên. Thời gian gần đây, vì nghén nặng, ăn uống chẳng bao nhiêu, thể nàng gầy trông thấy.
Bùi Nghiên cúi xuống khẽ hôn lên trán nàng, ánh mắt chứa chan thương xót. Từ ngày phong Thái tử, bận trăm công nghìn việc, thời gian trong cung gò bó bởi vô quy tắc lễ nghi, chỉ khi hưu mộc và nghỉ ngơi ở Kinh Tiên Uyển, mới thể ở cạnh nàng đôi chút.
Xuân còn se lạnh, băng tuyết ngoài sân tan hẳn, song ánh mặt trời le lói mái ngói lưu ly.
Ngoài phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Khổng ma ma bước đến bên ngoài bình phong, khom nhỏ:
“Điện hạ, Thẩm Thái phu nhân đang chờ bên ngoài Kinh Tiên Uyển, cầu kiến điện hạ cùng Thái t.ử phi nương nương.”
Đây đầu Thẩm gia đến cầu kiến. Những , khi Bùi Nghiên mặt, Sơn Thương đều ngoài tiếp đãi qua loa, nhưng e rằng thể tránh .
Bùi Nghiên khẽ cau mày, ánh thoáng qua giường. Lâm Kinh Chi vẫn đang say ngủ, sắc mặt tái nhợt, thở đều đều.
Hắn cẩn trọng chỉnh y phục cho nàng, khẽ dặn Khổng ma ma:
“Nếu nương nương tỉnh, cứ bảo đang ở thư phòng.”
Nói , y phục, sải bước ngoài.
Thư phòng ngoại viện.
Thẩm Thái phu nhân bà t.ử dìu trong gió lạnh gần một canh giờ. Môi bà trắng bệch, thể run lên, nhưng vẫn chịu rời .
“Lão phu nhân, nô tỳ thấy điện hạ e là gặp, là hồi phủ thì hơn.”
Thẩm Thái phu nhân hít sâu một :
“Hôm nay, cho dù c.h.ế.t cóng ở đây, cũng gặp Thái t.ử điện hạ một . Thái t.ử phi vốn là đích nữ của Thẩm gia , nhận tổ quy tông, thể để mặc nàng lưu lạc bên ngoài?”
Một giọng trầm lạnh từ phía truyền đến:
“Hay cho câu ‘nhận tổ quy tông’.”
Thẩm Thái phu nhân giật , đầu , liền thấy Bùi Nghiên phía , dáng thẳng tắp, khí thế lạnh lẽo khiến khó thở.
Bà vội vàng hành lễ: “Thần phụ bái kiến điện hạ.”
Nam nhân bước đến, giày ủng dẫm nát lớp tuyết mỏng đất, khóe môi nhếch lên:
“Thẩm Thái phu nhân quả nhiên là nữ nhân nhà họ Thẩm, gan to thật. Đã dám tính toán đến cả Thái t.ử phi, cũng coi như bản lĩnh.”
Lời như lưỡi d.a.o khiến Thẩm Thái phu nhân mặt cắt còn giọt máu, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, nửa lời.
Một lát , bà mới nghiến răng, gắng gượng :
“Điện hạ, huyết mạch duyên, há thể chối bỏ? Năm xưa Thẩm gia gặp biến, kẻ tráo đổi hài tử, khiến đích nữ lưu lạc ngoài. Nay tra , Thái t.ử phi nương nương mới chính là huyết mạch thật sự của Thẩm thị.”
“Điện hạ nếu để nương nương nhận tổ tông, chẳng những rõ ràng danh phận, mà còn thêm chỗ dựa vững chắc cho ngài .”
Bùi Nghiên khẽ , giọng vẫn bình thản:
“Thái phu nhân gì?”
“Muốn lời hứa?”
“Hay Thẩm gia nắm quyền hành?”
Rồi cúi đầu, ánh mắt tối :
“Thái phu nhân khẳng định Chi Chi là đích nữ Thẩm gia, mẫu nàng là phương nào ?”
Thẩm Thái phu nhân giật , trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Bùi Nghiên thong thả :
“Mẫu nàng chính là cố Nguyệt Thị công chúa, Bạch Huyền Nguyệt điện hạ, từng đưa đến Yến Bắc gả cho phụ hoàng .”
“Thái phu nhân nghĩ xem, chuyện năm xưa , nếu nhắc , liệu Thẩm thị chịu nổi cơn thịnh nộ của thiên t.ử ?”
Câu dứt, sắc mặt Thẩm Thái phu nhân trắng bệch như tờ giấy, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa quỵ xuống giữa nền tuyết lạnh.
Năm đó khi Thẩm Quan Vận đưa về Thẩm phủ, bà sớm dọn dẹp dấu vết, tự cho là ai tra . Nào ngờ Bùi Nghiên rõ đến .
Bà cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Điện hạ gì, lão hiểu. Đích nữ Thẩm gia vốn là con của trưởng t.ử với một nữ t.ử thường dân, thể liên quan đến Nguyệt Thị công chúa?”
Bùi Nghiên khẽ , ánh mắt lạnh lẽo:
“Vậy thì trùng hợp quá. Cô gặp Thẩm Chương Hành, chính miệng ông thừa nhận.”
“Thái phu nhân nếu giải thích, chi bằng cung mà bẩm với phụ hoàng của Cô.”
Lời như sấm giữa trời quang, khiến Thẩm Thái phu nhân sững sờ. Bà run run lùi , cả lảo đảo ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh.
Bùi Nghiên buồn ngoái , chỉ phân phó:
“Đưa Thái phu nhân hồi phủ.”
Trong xe ngựa Thẩm phủ, Thẩm Thái phu nhân dần tỉnh , vội nắm c.h.ặ.t t.a.y bà t.ử bên cạnh:
“Đại tướng quân ? Có phái tìm ?”
Bà t.ử sợ hãi đáp:
“Sau khi rời Kinh Tiên Uyển, nô tỳ phái về phủ, tin trong nhà đại tướng quân tiến cung, đến giờ vẫn về.”
Thẩm Thái phu nhân khổ, giọng lạc :
“Tội nghiệt… Đây là trời diệt Thẩm thị .”
Yến Bắc hoàng cung, Ngự thư phòng.
Thẩm Chương Hành quỳ nền đá lạnh, mồ hôi ướt đẫm áo giáp, run rẩy dập đầu:
“Bệ hạ, thần tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-137.html.]
CuuNhu
“Chỉ cầu bệ hạ tha cho Thẩm thị một con đường sống.”
Tiêu Ngự Chương ném bút ngự xuống bàn, chu sa đỏ tươi văng tung toé, tựa như m.á.u loang. Gương mặt ông lộ vẻ xanh mét, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo:
“Thẩm Chương Hành, ngươi thật to gan.”
“Năm đó Nguyệt Thị công chúa chính là cùng trẫm định hôn.”
“Ngươi lấy mạng một , đổi lấy sự sống cho cả Thẩm thị?”
“Ngươi thấy yêu cầu … thật khiến khó lòng chấp nhận.”
“Trẫm là đế vương Yến Bắc, há thể vì tình riêng mà khuất phục?”
Thẩm Chương Hành quỳ giữa nền ngọc lạnh băng, hai tay chống xuống đất. Hắn ngẩng lên, gượng đến méo mó:
“Bệ hạ… thần cùng đường, chỉ cầu bệ hạ khai ân.”
Tiêu Ngự Chương thẳng , áo bào đen thêu kim tuyến khẽ động:
“Khai ân?”
“Ngươi cầu trẫm khai ân?”
“Vậy còn thể diện của trẫm thì ?”
“Thẩm thị các ngươi gây chuyện như thế, gánh tội thế nào?”
Thẩm Chương Hành c.ắ.n chặt răng, cố giữ bình tĩnh. Hắn , lúc , thêm nửa câu cũng vô ích. Nghĩ đến lời Bùi Nghiên nhắc khi ở Thẩm phủ, chậm rãi lấy từ trong n.g.ự.c nửa khối binh phù còn , dâng bằng hai tay:
“Bệ hạ.”
“Thẩm thị xin dâng trả binh phù.”
Khối binh phù , từ thời tổ tiên Tiêu gia bình định thiên hạ giao cho Thẩm tướng quân giữ, tượng trưng cho nửa quyền hành trong quân. Nay Thẩm thị tự nguyện trao , tức là cam lòng buông bỏ uy quyền bao đời.
Tiêu Ngự Chương im lặng khối ngọc trong tay, ngón trỏ nhẹ vuốt qua rìa khắc tinh tế, đáy mắt thoáng qua tia thâm hiểm. Giữa mày hằn lên một nếp nhăn sâu.
Cả gian điện tĩnh mịch, chỉ tiếng gió từ ngoài khe cửa lùa .
Hồi lâu, khi Thẩm Chương Hành tưởng rằng tất cả vô vọng, Tiêu Ngự Chương mới chậm rãi mở miệng:
“Trẫm niệm công lao Thẩm thị năm xưa, khi khai quốc lập chiến công hiển hách.”
“Trẫm… lấy mạng Thẩm thị.”
Lời dứt, Thẩm Chương Hành gục đầu xuống đất, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy dọc thái dương.
Tiêu Ngự Chương tiếp:
“ tội , thể bỏ qua.”
“Thẩm gia dâng binh quyền, từ nay về tham dự quân vụ.”
“Trẫm trị t.ử tội, nhưng trong vòng năm năm, Thẩm thị cấm bước triều quan. Mười năm , còn xem Thái t.ử Tiêu Nghiên nguyện ý dung tha Thẩm thị .”
Mười năm qua chẳng dài, nhưng với một đại tộc như Thẩm thị, là nỗi sụp đổ âm thầm. Mất binh quyền, nghĩa là mất răng nanh, từ đây chỉ còn cái danh, còn uy hiếp.
Đêm hôm , khi tin trong cung truyền , Thẩm Thái phu nhân liền trợn mắt ngất xỉu. Lúc tỉnh , bà hộc một ngụm máu, sắc mặt trắng nhợt như giấy, thần trí dần mê man.
Cùng lúc đó, Thẩm Chương Hành một nữa về Kinh Tiên Uyển. Thị vệ ngoài cổng thấy tới, vội xuống ngựa hành lễ:
“Thẩm Đại tướng quân, xin mời . Trong phủ sắp xếp sẵn, điện hạ đang chờ ngài.”
Thẩm Chương Hành sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt tia máu, hiển nhiên nhiều ngày ngủ.
“Điện hạ gì, thần đều .”
Bùi Nghiên phía bàn , chậm rãi nhấc chén uống một ngụm, nước bay mờ mặt.
“Chi Chi đang ngủ,” , giọng bình thản, “Thẩm tướng quân, ngày mai hãy trở .”
“Thẩm thị tuy từng dạy dỗ nàng dù chỉ một ngày, nhưng Cô niệm tình huyết thống, sẽ tha cho Thẩm thị một mạng.”
“Về phần mười năm , phúc họa, xem các tự tạo thế nào.”
“Triều đình Yến Bắc, từ nay dung kẻ rảnh rỗi ăn .”
***
Nguyên Trinh năm thứ ba mươi hai, mồng một tháng sáu.
Thái t.ử phi Lâm Kinh Chi ở Kinh Tiên Uyển thuận lợi sinh hạ hoàng tôn, đặt tên là Tiêu Huyền Ngọc, nhũ danh Sơ Nhất — ý là sinh ngày mồng một.
Hoàng tôn từ nhỏ thông tuệ, dung mạo như khuôn đúc với Thái t.ử Bùi Nghiên, càng thiên t.ử yêu mến.
Nguyên Trinh năm thứ ba mươi sáu, mùa đông.
Thiên t.ử Tiêu Ngự Chương bệnh nặng khỏi, băng hà Tết một tháng. Ba ngày , Thái t.ử Bùi Nghiên kế vị, trở thành vị minh quân kiệt xuất nhất lịch sử Yến Bắc.
Năm thứ hai khi đăng cơ, Hoàng hậu Lâm Kinh Chi sinh hạ công chúa, đặt tên là Tiêu Nguyệt Dao, sinh đúng ngày rằm Trung Thu. Thiên t.ử tự tay ban nhũ danh “Tiểu Nguyệt Lượng”, tựa như ánh trăng sáng.
Từ đó, trong hậu cung chỉ duy nhất một hoàng hậu - là thiên t.ử yêu trọn đời.
Cả đời , Lâm Kinh Chi là Bùi Nghiên cố công tìm kiếm, một khi tìm , liền dốc lòng bảo vệ. Dù triều chính phong ba, dù quyền thần giấu đao, nàng vẫn che chở trong yên bình, vô ưu vô lo.
Mỗi đêm, khi ngủ, Bùi Nghiên đều cúi xuống hôn khẽ lên trán nàng, thì thầm:
“Chi Chi.”
Động tác thành kính, dịu dàng, như thể mỗi ngày ở bên nàng, đều là ân huệ của trời cao.
Lâm Kinh Chi là mẫu của hai hài tử, nhưng trong lòng Bùi Nghiên, nàng vẫn là thiếu nữ năm nào, là niềm ấm áp duy nhất giữa nhân gian lạnh giá.
Hai chẳng cần nhiều, chỉ một ánh mắt hiểu lòng . Kiếp , họ gặp, yêu, nắm tay trọn vẹn, còn điều gì tiếc nuối.
【Thê t.ử của – Chi Chi】
(Hoàn – tuyến chính kết thúc)