Chiết Xu - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:24:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vĩnh Ninh cung.

Gió lạnh lùa qua song cửa, cuốn theo ẩm nặng nề, ngọn nến trong điện chập chờn như sắp tắt.

Lý phu nhân quỳ gục nền đất lạnh, run rẩy, ngón tay cứng đờ siết chặt thánh chỉ mà Vương Cửu Đức trao. Mặt bà trắng bệch như giấy, chỉ còn hai vệt đỏ nhợt nhạt nơi má, thứ sắc hồng kỳ dị như rút cạn sinh khí mà vẫn cố bám chút nhân sắc cuối cùng.

Vương Cửu Đức khom hành lễ, giọng nhẹ mà sắc như dao:

“Hoàng hậu nương nương, ý chỉ bệ hạ truyền. Nô tài chỉ phụng mệnh đưa đến, dám chậm trễ. Nay việc xong, xin nương nương cho phép nô tài hồi cung bẩm báo.”

Hắn nhạt, khóe môi cong lên một tia lạnh lẽo mơ hồ, trong ánh mắt phảng phất chút thương hại giả tạo.

Ngay khi rời khỏi cửa điện, lập tức một nội thị khác bước , hai tay nâng khay bạc run rẩy:

“Nương nương… đây là bệ hạ ban cho. Xin nương nương chọn lấy.”

Lý phu nhân cúi đầu . Trên khay, ba vật lặng lẽ đó:

Một bình ngọc nhỏ, dán giấy đề “Rượu độc”. Một dải lụa trắng mềm như sương sớm. Và cuối cùng — phượng ấn sáng rực, tượng trưng cho tôn nghiêm của thiên hạ.

Bà khẽ , nụ lạnh buốt như d.a.o cắt. Còn lựa chọn nào khác ?

Bàn tay bà run lên, ôm chặt thánh chỉ, nước mắt lăn dài. Đến khi lệ khô, môi bà chỉ khẽ mấp máy, giọng khàn khàn:

“Trở về bẩm báo với bệ hạ… bổn cung hiểu.”

“Bổn cung… còn gì để chọn nữa ?”

“Không cần chọn.”

Bà cố vịn tay cạnh án mà lên, thể gầy yếu lung lay như lá sắp rụng. Trong ánh mắt dần hiện lên một vẻ bình tĩnh lạ lùng, như thấu sinh tử.

“Đi , với bệ hạ, hai canh giờ , mời đến Vĩnh Ninh cung… gặp cuối.”

Tiểu thái giám run rẩy dập đầu, kịp mở miệng, bà rũ mắt, khẽ thở dài: “Đỡ rửa mặt, chải đầu.”

Trong điện nước ấm chuẩn , nửa canh giờ sửa soạn xong.

Khi bà bước , mặc triều phục hoàng hậu mà là y phục cũ, bộ cát phục đỏ sậm năm xưa khi bà mới tuyển cung, lúc còn là thiếu nữ tươi trẻ gả cho Tiêu Ngự Chương.

Son phấn nhạt , dung nhan vẫn thanh tú, chỉ điều bàn tay trong ống tay áo run ngừng.

CuuNhu

Năm , bà là tiểu thư sủng ái nhất Lý gia, nhu thuận, thông tuệ, đều khen là giai nhân tuyệt sắc. Ai ngờ, mười năm nhập cung, từng bước lên cao, dần biến thành nữ nhân đoan nghiêm lạnh lẽo, ánh mắt phai sắc, nụ chẳng còn ấm.

Giờ đây, Lý thị nhất tộc chỉ còn tồn tại danh nghĩa. Nhi t.ử duy nhất cũng xa cách, chẳng còn gần gũi. Nếu năm đó cung, bà hẳn gả cho một bình thường, sống cuộc đời an , yêu thương mà trọn kiếp yên vui.

Nghĩ đến đây, bà thoáng qua bộ triều phục hoàng hậu lộng lẫy bên cạnh, khẽ , khóe mắt khô: “Từ nhỏ khoác lên áo gấm …”

rốt cuộc…”

“Cũng chỉ là giấc mộng phù hoa.”

chạm đến triều phục, chỉ lặng lẽ cầm lấy bình ngọc khay. Trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn, bình rượu nhỏ lung linh như chứa sương tuyết.

Lý phu nhân khẽ ngửa đầu, giọng thì thầm tan trong lạnh: “Đều là báo ứng cả thôi.”

Nói , bà mở nắp bình, nhẹ nhàng nâng lên môi.

“Nếu kiếp , thà khe núi, tảng đá, tuyết hoa, thiên địa vạn vật đều thể, chỉ vì đế vương mà sống.”

Ánh mắt Lý thị khẽ động, thể bà đổ xuống sàn, thở yếu dần. Bộ trang phục đỏ thắm sớm mất sắc tươi, chỉ còn vệt ảm đạm của m.á.u và bụi.

Bà ôm lấy bụng, thở mong manh, m.á.u tươi rỉ nơi mắt, mũi, miệng, sắc đỏ lan dần, cuối cùng còn tiếng động.

“Nương nương…”

“Hoàng hậu nương nương!”

Trong Vĩnh Ninh Cung, tiếng kêu hoảng loạn vang lên dứt. Cung nhân đều kinh sợ, miệng run rẩy chỉ lặp lặp : “Hoàng hậu nương nương… băng hà !”

Thật , Vương Cửu Đức vẫn xa. Khi tiếng động trong cung truyền , lập tức chạy nhanh đến Ngự Thư Phòng báo tin.

Hai má ướt đẫm mồ hôi, Vương Cửu Đức quỳ xuống, giọng run run với vị đế vương đang thẳng án thư:

“Bệ hạ… Hoàng hậu nương nương… băng hà.”

Tiêu Ngự Chương dường như chuẩn sẵn tâm lý, nhưng chén trong tay vẫn khẽ run, nước nóng tràn , rơi xuống long bào. Hắn như cảm nhận bỏng rát, chỉ khẽ nhíu mày, dậy, sải bước về phía Vĩnh Ninh Cung.

Trong điện, ánh nến phập phồng, phản chiếu gương mặt đế vương trầm tĩnh. Lý thị cung nữ chỉnh trang dung mạo. Họ lau sạch vệt m.á.u ở mắt và miệng, trang điểm cho bà một nữa, dung nhan , so với khi còn sống, càng xinh hơn.

Trên bà vẫn là bộ hỷ phục, chỉ là sắc đỏ phai, rộng lơi thể gầy yếu. Bên cạnh, khay gấm là chiếc bình nhỏ đựng rượu độc.

“Bệ hạ…” Vương Cửu Đức kinh hãi. Hắn thoáng thấy trong mắt đế vương như một giọt lệ rơi xuống, mà bản cũng dám tin mắt .

Hắn âm thầm c.ắ.n răng, giọng run rẩy : “Bệ hạ, Lục hoàng t.ử đến. Đang chờ ngoài điện.”

Tiêu Ngự Chương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng cửa điện: “Đến ?”

“Cho .”

“Trước khi mẫu hậu con nhập quan, con cũng nên cuối.”

“Nghiên nhi… Trẫm từ khi nào giữa hai phụ t.ử chúng trở nên xa cách đến . Năm đó những gì trẫm từng hứa, trẫm từng nuốt lời.”

Bùi Nghiên nơi cửa điện, tuyết phủ vai, khí lạnh quanh . Gương mặt bình tĩnh nhưng môi mím chặt, chẳng lời nào.

Phụ t.ử hai , chỉ từ xa mà đối diện .

Gương mặt tuấn tú của Bùi Nghiên vẫn ẩn hiện vài phần thần thái của Lý thị. Nhất là đôi mắt , khi tức giận, giống bà đến lạ lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-136.html.]

Đế vương trầm mặc lâu, cuối cùng bật một tiếng :

“Sáng nay trẫm hạ chỉ, truy phong nàng Yến Bắc Hoàng hậu. Ba ngày sẽ công bố với bên ngoài rằng nàng bệnh mất.”

“Nàng là chính thê, nhi t.ử nàng tự nhiên là chính mạch hoàng t.ử của Yến Bắc. Danh phận , ai thể tranh.”

“Còn nữ nhân giấu trong Kinh Tiên Uyển , dù đang mang thai, cũng chỉ thể phong Thái t.ử trắc phi, tuyệt hơn .”

Bùi Nghiên ngẩng mắt Tiêu Ngự Chương, ánh lạnh như băng.

“Phụ hoàng,”

“Nhi thần mệt mỏi .”

“Nhi thần dã tâm, nhưng trở thành kẻ như phụ hoàng, dùng m.á.u thịt khác để dựng nên thiên hạ.”

“Cả đời , nhi thần chỉ nàng là thê tử. Nếu phụ hoàng bằng lòng, giang sơn Yến Bắc, nhi thần sẽ tự đoạt lấy, cần phụ hoàng bố thí!”

Tiêu Ngự Chương nheo mắt, ánh càng thêm sắc lạnh, giọng đầy phẫn nộ:

“Đủ ! Câm miệng cho trẫm!”

“Trẫm cho ngươi , trẫm từng bức bách mẫu ngươi! Mọi điều đều là do nàng tự chọn, trẫm từng phụ nàng!”

Tiêu Ngự Chương rút từ trong tay áo một thánh chỉ, là thánh chỉ mà Lý thị khi c.h.ế.t vẫn nắm chặt buông.

Trên giấy trắng lấy một chữ. Chỉ dấu ngọc tỷ đỏ son in hằn nơi góc, biểu thị phận chí tôn của hoàng đế.

“Trẫm cho nàng cơ hội, là để nàng tự lựa chọn.”

… nàng tin trẫm.”

Thánh chỉ trống rỗng, tờ giấy trắng như tuyết, mà chói mắt.

Nếu khi còn sống, Lý phu nhân vẫn còn ôm chút mong chờ với , nếu bà chịu mở thánh chỉ để xem, bên trong những gì, lẽ bà tuyệt vọng đến mức chọn kết cục uống rượu độc mà c.h.ế.t như thế.

Trong Vĩnh Ninh Cung tịch mịch, đế vương lặng lâu, sắc mặt lạnh nhạt như nước, chẳng chút gợn sóng.

……

Năm Nguyên Trinh thứ ba mươi mốt, cuối năm.

Vị Lý phu nhân truy phong Hoàng hậu bao lâu, băng hà trong cung, lý do ghi là “bệnh nặng qua đời”. Tang lễ tổ chức vô cùng giản lược, chỉ cho lệ.

Một tháng ngày Hoàng hậu mất, tức đầu xuân năm Nguyên Trinh thứ ba mươi hai, Lục hoàng t.ử Tiêu Nghiên phong Yến Bắc Thái tử. Thái t.ử phi đương nhiên là Lâm thị —thứ nữ Lâm gia ở Hà Đông.

Không lâu , Thái t.ử phi cũng tuyên bố tin mừng, nàng mang thai. Tin tức như thổi hoàng cung Yến Bắc, vốn phủ trầm khí tang tóc, một luồng sinh khí mới.

Lâm Kinh Chi nhập Đông Cung nửa tháng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xa lạ.

Hôm , khi Bùi Nghiên hạ triều trở về, liền thấy nàng ngẩn ngơ bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo tuyết trắng ngoài đình viện, trầm mặc xuất thần.

Hắn bước đến gần, khẽ chạm ngón tay lên tay nàng, đầu ngón vẫn còn ấm. Thấy cung nhân hầu hạ chu đáo, Bùi Nghiên lúc mới khẽ thở , nhẹ nhàng ôm nàng lòng.

Giọng trầm thấp vang bên tai:

“Lạnh ?”

Lâm Kinh Chi chớp mắt, nhẹ đáp:

“Không lạnh.”

“Chỉ là… nơi Đông Cung , tuy đẽ xa hoa, nhưng ở cũng thấy tịch mịch quá. Hôm nay tuyết rơi ngoài đình viện, thì thanh nhã thật đấy, chỉ là… lạnh lẽo vô cùng.”

Bùi Nghiên mỉm , khẽ hôn lên gáy nàng:

“Chi Chi, nàng thích nơi ?”

Lâm Kinh Chi mím môi, gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ khẽ nghiêng , tựa n.g.ự.c , giọng dịu nhẹ:

“Phu quân ở , ở đó.”

“Bởi vì nơi … mới là nhà của .”

“Chi Chi…” Bùi Nghiên khẽ gọi, ôm chặt nàng lòng, bàn tay chai sạn vuốt nhẹ bụng nàng nhô lên. Đôi mắt đen sâu thẳm, tràn ngập nhu tình:

“Cả đời , gặp nàng, cưới nàng thê là phúc phận lớn nhất của .”

Sáng sớm hôm , Lâm Kinh Chi tỉnh . Nàng chớp mắt, ngỡ ngàng phát hiện trong Đông Cung điện, mà là trong phòng ngủ ở Kinh Tiên Uyển.

Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp màn đỏ, phản chiếu lên giường thêu uyên ương hí thủy. Bên cạnh, từ đầu giường buông xuống chiếc túi thơm do chính tay nàng thắt hôm nào.

Tình Sơn xa, đang khâu áo nhỏ cho hài tử, thấy nàng tỉnh dậy liền buông kim chỉ, bưng chén nước ấm tiến đến:

“Chủ t.ử tỉnh ạ?”

Lâm Kinh Chi tỉnh giấc, còn mơ màng:

“Ừm… ở đây? Ta rời cung ư?”

Tình Sơn mỉm : “Đêm qua khi Thái t.ử phi nương nương ngủ, điện hạ truyền khẩu dụ, từ nay về , nương nương sẽ ở Kinh Tiên Uyển mà nghỉ ngơi. Có lẽ… điện hạ sợ buồn chán.”

Lâm Kinh Chi khẽ gật, lòng bỗng thấy ấm áp. Quả thật, nàng vốn thích Đông Cung, nơi quá lớn, hầu quá đông, mà ở cũng phảng phất hàn ý. Trái , Kinh Tiên Uyển nhỏ bé, khí đời thường, thỉnh thoảng còn tiếng rao hàng của dân ngoài phố, tiếng chuông miếu xa xa, khiến lòng cũng an tĩnh hơn.

Nàng khẽ đặt tay lên bụng, khóe môi cong nhẹ.

Cả đời , tựa như một giấc mộng , ấm áp, ngọt ngào, khiến nàng cam tâm say đắm mãi tỉnh.

 

 

Loading...