Chiết Xu - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:24:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Trinh năm thứ ba mươi mốt, tiết thu.
Tân quân Nguyệt Thị Bạch Ngọc Kinh cùng sứ thần đến Yến Bắc, hoàng đô Biện Kinh.
Khi trong cung vẫn Hoàng hậu. Hiền phi Thẩm thị, từng sủng ái nhất hậu cung, khi liên lụy bởi chuyện của Đại hoàng t.ử thất thế. Vì , Thẩm thị thế gia ở Yến Bắc cũng từ đó mà sa sút, danh vọng còn như xưa.
Buổi yến trong cung vốn nhiều trì hoãn, cuối cùng đích Thiên t.ử Tiêu Ngự Chương định đoạt, quyết định tổ chức tại khu săn b.ắ.n hoàng gia ở phía tây Biện Kinh, nhân đó khôi phục đại lễ thu săn gián đoạn nhiều năm.
Lâm Kinh Chi, với phận Lục hoàng t.ử phi, tuy Bùi Nghiên bảo hộ chu , để việc vặt nào quấy rầy, nhưng khi Thái hậu đích lên tiếng nàng cùng theo tham dự, Bùi Nghiên đành do dự một hồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Đến ngày thu săn, Lâm Kinh Chi cưỡi ngựa, nhưng theo đề nghị của Thái hậu, nàng vẫn mặc hồ phục.
Hồ phục vốn du nhập Biện Kinh từ trăm năm , thiết kế ôm sát, tay hẹp, thuận tiện cho việc cưỡi ngựa, b.ắ.n cung.
Hôm nay nàng mặc bộ trường bào cổ lật màu tím nhạt, cổ áo và cổ tay đều thêu hoa văn triền chi tinh xảo, nhụy hoa đính ngọc, vòng đai ôm gọn lấy eo thon, bên hông treo túi hương cùng chủy thủ khảm đá quý. Quần dài, ủng ngắn, hồ mũ phủ khăn lụa mỏng, che dung nhan kiều diễm, ngăn gió cát nơi bãi săn.
Khi Lâm Kinh Chi theo Thái hậu Chung thị bước , ánh của Bùi Nghiên — đang cùng Bạch Ngọc Kinh trò chuyện — bỗng dừng . Trong đáy mắt sâu thẳm khẽ lay động một tia sáng mơ hồ.
Hắn khỏi nhớ đến đêm , khi nàng e ấp khẩn cầu đừng để dấu hôn cổ, bởi mấy hôm nay nàng theo Thái hậu xử lý việc thu săn, thể để lộ sơ hở mặt trưởng bối.
Bùi Nghiên từng ngờ rằng thê t.ử yêu đến mê luyến thể xuất hiện với dáng vẻ , bộ hồ phục ôm sát tôn lên từng đường cong dịu dàng, mềm mại đến khiến phạm tội.
Ánh mắt Bùi Nghiên dần trở nên thâm trầm, trong đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm mơ hồ. Hắn dám chắc bản thể kiềm chế , chỉ kéo nàng về một bộ y phục khác cho yên tâm!
Gió thu thổi qua khu săn bắn, ánh dương ấm áp xuyên qua rừng cây rọi đôi mắt đen sâu thẳm, phản chiếu thứ ánh sáng chập chờn.
Hắn tự chủ mà bước lên một bước, mặc kệ ánh trêu chọc của Thái hậu, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang thả bên của Lâm Kinh Chi:
“Chi Chi, hôm nay nàng thật .”
Lâm Kinh Chi khẽ sững sờ, hai gò má chợt ửng hồng. Bàn tay nắm lấy rút , song sức quá mạnh.
Xung quanh bãi săn, ngoài cung nhân, nội thị hầu hạ, còn đủ mặt các vị công hầu, quý tộc trong kinh thành. Người thì tò mò, kẻ đố kỵ, ánh mắt đều len lén dõi về phía nàng.
Bạch Ngọc Kinh giấu tay trong tay áo rộng, khẽ run. Hắn cố gắng khắc chế cảm xúc, chỉ liếc nàng một cái lập tức cúi đầu, chăm chú xuống đất.
Không , mà là dám. Bởi gương mặt , quá giống với tỷ tỷ trong ký ức từng thể quên.
“Lạnh ?” Bùi Nghiên nghiêng , bước lên nửa bước, lấy che chắn ánh phía .
Lâm Kinh Chi khẽ mỉm : “Hôm nay trời , lạnh.”
Thái hậu liếc Bùi Nghiên một cái, nghiêm giọng dặn:
“Một lát nữa bãi săn, ngươi cẩn thận cho ai gia. Đừng để vì chút tranh chấp mà tổn thương hòa khí.”
Lời Thái hậu vô cớ. Bùi Nghiên giờ đây như mặt trời giữa ban trưa, là chọn Thái tử. Trong cung tuy nhiều hoàng tử, nhưng ai nấy đều trưởng thành, khó tránh khỏi sinh lòng va chạm.
Bùi Nghiên khẽ , cúi đáp lễ: “Nhi thần tuân mệnh, Thái hậu cứ yên tâm.”
“Một lát nữa, Chi tỷ nhi thật phiền hoàng tổ mẫu hao tâm che chở .”
Thái hậu chỉ dở dở , trừng Bùi Nghiên một cái:
“Biết , ai gia nào chẳng ngươi xem tiểu tức phụ như bảo bối trong lòng. Chi tỷ nhi cứ theo bên ai gia, cần cả, thế là ngươi yên tâm chứ gì?”
Đôi mắt Lâm Kinh Chi trong trẻo tựa nước xuân, lời trò chuyện của Bùi Nghiên và Thái hậu cũng chẳng hề che giấu. Nàng rõ từng câu, gương mặt đỏ bừng, chỉ thấy cả thẹn ngọt. Bùi Nghiên yêu thương nàng, bao giờ ngại biểu lộ mặt khác. Ngày thường nàng luôn ở trong Kinh Tiên Uyển, ngoài hai vị tỷ Bùi Y Trân và Bùi Y Liên, hầu như chẳng khi nào nàng khỏi phủ.
Nửa canh giờ , buổi săn bắt đầu.
Vân Mộ theo Bùi Nghiên cưỡi ngựa rời , còn Sơn Thương thì ở , phụ trách bảo hộ Lâm Kinh Chi.
Trong trướng, bếp lò đang đun , nước bốc lên mờ ảo.
Lâm Kinh Chi cùng Thái hậu, trò chuyện đôi câu chuyện nhà thường nhật. Bên cạnh Bùi Y Trân, Bùi Y Liên và Trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi, Hạ công công thì đích hầu .
Đang lúc cung tỳ dọn lá , chuẩn nước, bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an.
Chung Thái hậu khẽ cau mày, thanh âm thì nhận ngay, là Thẩm Thái phu nhân Thôi thị.
Bà vẫy tay bảo Hạ Tùng Niên:
“Cho . Ai gia cũng lâu gặp bà , khi đích nữ Thẩm gia mất tích, bà sinh bệnh nửa năm nay. Nay nhân dịp săn mà tới, cũng là chuyện .”
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dần gần.
Cung tỳ vén rèm lên, Thẩm Thái phu nhân Thẩm Chương Hành đỡ .
Chung Thái hậu khẽ sững : “Thẩm tướng quân cũng tới ?”
Bàn tay đỡ mẫu của Thẩm Chương Hành run. Hắn thoáng ngẩn , ánh mắt chạm đến Lâm Kinh Chi liền cứng , như điều gì đó chấn động, hồi lâu mới hồn.
Đến khi Thẩm Thái phu nhân véo mạnh tay, mới vội hồn, hoảng hốt đáp:
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, mẫu thần yếu nhược, hôm nay trong khu săn quá đông, thần lo lắng nha bà t.ử trông nổi, nên đích theo để tiện chăm sóc, cũng nhân đây đến thỉnh an nương nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-132.html.]
Vừa , bộ dáng thất thố của , Thái hậu đều thấy rõ. bà vạch trần, chỉ mỉm , ánh mắt dừng Thẩm Thái phu nhân:
“Ngươi thể khỏe, chúng là chỗ quen cũ, ở đây cũng chẳng ngoài, mau xuống .”
Thái hậu vẫn như xưa đối đãi ôn hòa khiến Thẩm Thái phu nhân kinh mừng, vội vàng lên tiếng cảm tạ, để Thẩm Chương Hành dìu xuống bên cạnh.
Kỳ thực, Thẩm Thái phu nhân nhân dịp tới đây, mục đích vì săn thú, mà là nhân cơ hội dò hỏi tin tức về đích nữ trong cung, Hiền phi Thẩm thị. Từ khi Đại hoàng t.ử bệnh c.h.ế.t, Ngũ hoàng t.ử cũng thất sủng, Hiền phi liền dần lạnh nhạt, quan hệ giữa Thẩm gia và trong cung cũng cắt đứt.
Thẩm Thái phu nhân nhiều nhờ gửi tin, song đều như đá chìm đáy biển.
Chung Thái hậu đương nhiên hiểu rõ tâm tư . Bà mỉm hiền lành, phân phó dâng , nhưng tuyệt nhiên nhắc đến chuyện trong cung nửa lời.
Thẩm Thái phu nhân đợi mãi, thấy đối phương vẫn im lặng thì càng nóng ruột, nước mắt rưng rưng, liền :
“Thái hậu nương nương, ngài cũng trong nhà thần phụ chỉ Quan Vận là tôn nữ duy nhất. Giờ nó Nguyệt Thị hòa , nửa năm tin tức, sống c.h.ế.t chẳng .”
“Thần phụ dám cầu nhiều, chỉ mong nương nương thương tình, hỏi giúp một câu, chẳng vị tân quân Nguyệt Thị , nửa năm nay từng gửi tin về nhà ?”
Thẩm Quan Vận mất tích nửa năm, trong lòng Thôi thị hiểu rõ, e rằng tôn nữ sớm hóa tro tàn nơi xứ . Chỉ là hôm nay bà cố tình nhắc , mượn lòng thương còn sót của thiên gia để giữ chút lợi thế cho Thẩm thị.
bà tính sai lòng .
Chung Thái hậu chỉ khẽ rũ mắt, mỉm ôn tồn:
“Ai gia ngươi đau lòng, nhưng chuyện ở Ô Y Giang vốn là ngoài ý . Quan Vận là đứa nhỏ ai gia lớn lên, ai gia cũng buồn lắm.”
“Ngươi thể vì chuyện xảy Ô Y Giang mà trách cứ vị tân quân Nguyệt Thị .”
“Nếu bàn đến chuyện sinh tử, năm xưa công chúa Nguyệt Thị sang Yến Bắc cầu hòa, cũng mất mạng dọc đường. Ngươi xem, Nguyệt Thị khi nên trách ai đây?”
Thẩm thái phu nhân sắc mặt lập tức trắng bệch. Năm , trong tứ đại thế gia thuộc Ngũ tộc, ba nhà từng mưu toan liên thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Nguyệt Thị công chúa, chỉ duy Chung thị là tay. Bởi , giờ đây Chung Thái hậu thể đường hoàng đem chuyện cũ ép Thẩm gia, cũng chẳng gì lạ.
Nếu Chung Thái hậu nhắc thì còn đỡ, mở miệng, sắc mặt lạnh lẽo của Thẩm Chương Hành phía thoáng lộ sát ý. Gân xanh nơi mu bàn tay hằn lên, quai hàm c.ắ.n chặt, ánh mắt chớp lóe lệ khí, lạnh đến thấu xương.
Chung Thái hậu khẽ phất tay áo, giọng lãnh đạm: “Ai gia mệt , các ngươi lui .”
Câu nhẹ bâng nhưng như một nhát d.a.o cắt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng Thẩm thái phu nhân. Bà khẽ run , rõ mất thánh tâm, Thẩm gia từ đây xem như xong . Cho dù Thẩm gia ở Yến Bắc còn chút danh vọng, chỉ cần nơi đây thái bình, Thẩm thị cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Thẩm Chương Hành đỡ lấy mẫu , hai mẫu t.ử bước khỏi trướng. Gió thu trong rừng thổi qua, lạnh lẽo buốt da, cả hai đều rùng .
“Mẫu .”
Thẩm Chương Hành dừng bước, giọng trầm thấp, “Tình cảnh Thẩm gia đến nước , còn rõ ?”
CuuNhu
“Hôm ở tiểu Phật đường, lời của nhi t.ử hẳn còn nhớ. Thẩm gia còn tư cách tranh đoạt ngôi vị, nay bảo chỉ thể thu ẩn nhẫn, chờ thời mà thôi. Người còn lấy chuyện của Vận tỷ nhi uy h.i.ế.p Thái hậu, chẳng lẽ thấy nực ?”
“Ngày khi ám sát Nguyệt Thị công chúa, mẫu từng nghĩ đến kết cục hôm nay ?”
Thẩm thái phu nhân thể run rẩy, tay ôm ngực, ho khan mấy tiếng, môi tím tái, sắc mặt xám ngoét:
“Ta tất cả đều là vì Thẩm gia! Còn ngươi, đồ nghịch tử!”
“Nếu năm đó ngươi gặp Nguyệt Thị công chúa Bạch Huyền Nguyệt, ngoan ngoãn cưới một tiểu thư trong Ngũ tộc, thì Thẩm thị chúng đến nỗi đẩy cục thế hôm nay?”
Thẩm Chương Hành thể khựng , ánh mắt vô thức hướng về phía trướng của Thái hậu. Hắn theo mẫu đến thỉnh an, chính là vì tận mắt xác nhận, luôn ở bên Thái hậu , Lục hoàng t.ử phi.
Hắn tin bản lầm. Gương mặt , dáng vẻ , từng đường nét đều giống hệt với thê t.ử năm xưa của .
Chỉ là... tin đời hai giống đến .
Nếu năm đó cẩn thận hơn, đề phòng hơn, thì nữ nhân mà yêu thương chẳng cùng âm dương cách biệt. Bàn tay rộng lớn siết chặt, trong mắt là ngập tràn hối hận cùng cam lòng.
Thẩm thái phu nhân nhận căn bản thấy lời , trong lòng uất chua xót.
“Chương Hành, ngươi... ngươi rốt cuộc gì? Ta mới những lời …”
Thẩm Chương Hành khẽ giật , lấy bình tĩnh. Hắn day ấn đường, hít sâu một , đoạn nhanh về phía .
“Mẫu , để nhi t.ử cho đưa mẫu về.”
“Con còn việc cần xử lý.”
Hắn dặn dò hầu bên cạnh: “Đưa thái phu nhân hồi trướng Thẩm gia.”
Thẩm thái phu nhân theo bóng lưng , lạnh giọng nghẹn ngào:
“Thẩm Chương Hành, ngươi ?”
chẳng hề đáp, chỉ sải bước thẳng hướng lều lớn của Thái hậu Chung thị. Trong lòng một tiếng gào điên cuồng vang lên. Hắn rõ tất cả.
Người Bùi Nghiên nâng niu như trân bảo , Lục hoàng t.ử phi, phận thần bí ?
Cho dù vì lỗ mãng mà trách tội, cũng tuyệt lùi bước…