Chiết Xu - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:24:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian lâm triều qua, thời tiết ngày càng oi bức.

Trong khí dấy lên từng đợt nóng hầm hập, tiếng ve kêu vang vọng khắp nơi, mây đen nặng nề đè xuống, cơn mưa lớn chẳng kịp báo hiệu mà ào ào trút xuống.

Thẩm Chương Hành giục ngựa trở về Thẩm phủ, y phục mưa dội ướt sũng, tà áo trường bào nhỏ từng giọt nước. Gương mặt từng trải qua sinh tử, khắc nghiệt như đao tước rìu đẽo , giờ đây càng hiện rõ nét lạnh lùng, cứng rắn, chút nhân tình.

“Đại tướng quân.” Bà t.ử thấy vẻ mặt , hai đầu gối lập tức run lên, suýt chống đỡ nổi.

“Thái phu nhân ?” Giọng Thẩm Chương Hành trầm thấp, mưa từ chân mày thấm ướt của chảy xuống, ánh mắt nghiêm nghị.

“Thái phu nhân đang ở tiểu Phật đường lễ Phật, cần lão nô thông báo một tiếng ?”

“Không cần, ngươi lui .”

Thẩm Chương Hành sải bước thẳng về hướng tiểu Phật đường.

Từ khi Thẩm Quan Vận mất tích đường hòa , Thẩm thái phu nhân sinh bệnh lâu, gần đây mới gượng dậy, thể vài bước. Bà vẫn luôn quỳ tượng Quan Âm trong tiểu Phật đường, vẻ mặt hiền từ, trông như đang thành tâm cầu phúc cho Thẩm Quan Vận.

Bên ngoài, tiếng mưa càng lúc càng lớn, xen lẫn một tràng bước chân nặng nề.

Giây tiếp theo, cửa Phật đường đẩy .

Thẩm Chương Hành bước , ánh mắt lạnh lẽo dừng mẫu :

“Mẫu , hôm nay nhi t.ử chuyện hiểu, mong hãy thành thật rõ.”

Thẩm thái phu nhân phất tay hiệu cho tiểu nha lui xuống, mới chăm chú vẻ mặt của .

Đã nhiều năm từng thấy con trai dáng vẻ thất thần, căng thẳng, mang theo bi thương như . Khi phụ t.ử trận năm xưa, còn nhỏ, từng đến tê tâm liệt phế. Về , yêu là Bạch Huyền Nguyệt qua đời, cũng học cách giấu kín nỗi đau, ẩn nhẫn để lộ cảm xúc.

Thế nhưng lúc đây, đứa nhi t.ử mà bà luôn lấy kiêu hãnh, vẻ mặt lạnh như sương, đôi mắt chất chứa oán hận khiến thấy mà sợ hãi.

Thẩm thái phu nhân khẽ động lòng, chuỗi Phật châu trong tay siết chặt, cố nở nụ ôn hòa:

“Chúng là mẫu tử, gì mà thể hỏi?”

“Đại hoàng t.ử gần đây vẫn . Ta thể khỏe, chỉ tiểu nha , đêm qua Đại hoàng t.ử say rượu, sủng hạnh cung nữ mà tổn thương thể.”

Đồng t.ử Thẩm Chương Hành khẽ co rút, khàn giọng hỏi: “Mẫu .”

“Mười bảy năm , Nguyệt Thị công chúa tập kích ở Yến Bắc, nhi t.ử vẫn luôn hiểu. Khi Ngũ tộc gì? Và Thẩm gia chúng , trong chuyện đó, rốt cuộc đóng vai trò gì?”

“Có ngay từ đầu, Ngũ tộc và cả bệ hạ đều rõ, trận ám sát thể tránh?”

“Bởi vì chỉ cần Nguyệt Thị công chúa gả hoàng thất Yến Bắc, sinh hạ hoàng tự, thì chẳng còn ai thể mơ tới vị trí trữ quân Yến Bắc nữa, đúng ?”

Căn phòng nhỏ bỗng rơi tĩnh mịch.

Gió ngoài cửa thổi qua, khói hương bàn Phật bay nghi ngút, lượn lờ che khuất gương mặt hiền từ của Quan Âm. Ánh sáng lay động khiến khuôn mặt từ bi thoắt trở nên mơ hồ, tựa hồ còn ẩn ẩn vài phần hung lệ.

Thẩm Chương Hành tiến lên một bước, hình như mãnh thú nhốt lâu ngày sắp phát cuồng, rõ ràng gào lên chất vấn, nhưng trong khoảnh khắc , bờ vai rộng của như đè nặng xuống, cả run rẩy, chỉ thể chằm chằm Thẩm thái phu nhân, giọng nghẹn : “Mẫu .”

“Xin … hãy trả lời con.”

“Năm đó Thẩm gia rốt cuộc gì?”

“Mấy năm nay đối đãi với Vận tỷ nhi như , là vì áy náy… vì lương tâm yên?”

Thẩm thái phu nhân dù thế nào cũng ngờ, bí mật giấu kín gần hai mươi năm, một ngày Thẩm Chương Hành phát hiện. Bà mím môi, toan phủ nhận.

khi ngẩng đầu chạm ánh mắt đen sâu, chút ánh sáng của trưởng tử, bà cứng đờ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.

“Ta thừa nhận, chuyện xảy mười bảy năm , quả thật là do Thẩm gia chủ đạo.”

“Lúc , ngươi sinh hạ trưởng t.ử của thiên tử, là phi t.ử sủng ái nhất trong cung. Thôi gia tuy cũng hài t.ử cùng huyết thống hoàng tộc, đáng tiếc chẳng sủng, mà đứa trẻ học hành chẳng gì. Lý thị và Chung thị thì càng đặt mắt trong triều.”

vạn cũng ngờ, ngươi si tình với Nguyệt Thị công chúa, liều mạng cứu nàng.”

“Về , Trình Xuân Nương mang đứa nhỏ đến Thẩm phủ, ban đầu chỉ vì áy náy và hối hận mà nhận nuôi. thời gian trôi qua, Quan Vận từ nhỏ thông tuệ, hoạt bát, là huyết mạch của chính con... thể thương yêu nó.”

Nói đến đây, Thẩm thái phu nhân khẽ thở dài, giọng lạc :

“Có lẽ đây là báo ứng của Thẩm gia.”

“Con và , mẫu t.ử chung quy vẫn vì chuyện mà đoạn tuyệt. Còn Vận tỷ nhi, vì hòa mà gặp chuyện, nay sinh t.ử rõ.”

Cảm xúc phẫn nộ và bi thương như cuộn trào trong mắt Thẩm Chương Hành. Trước mặt mà cả đời kính trọng, mà lời bà , nhẹ nhàng đến lạnh lẽo, như thể những ký ức đẫm m.á.u năm chỉ là chuyện vụn vặt.

Thẩm Quan Vận c.h.ế.t , bà chỉ cho rằng đó là sự trừng phạt lớn nhất mà ông trời ban xuống. còn thì ? Hắn – Thẩm Chương Hành – cả đời liều mạng bảo vệ Thẩm gia, thì tính là gì?

Thẩm Chương Hành bật , nụ bi thương, chằm chằm Thẩm thái phu nhân, từng chữ như d.a.o khắc:

“Mẫu , chỉ sợ còn thế nào mới là báo ứng thật sự.”

“Hôm qua, Đại hoàng t.ử khi uống rượu, sủng hạnh cung nữ, vì tiết chế mà tổn thương thể. Hoàng gia vì giữ thể diện, tuyên bố ngoài là phong hàn.”

thực , chỉ còn thoi thóp. Nhiều nhất ba ngày nữa... liền thể chuẩn hậu sự.”

Thẩm thái phu nhân như sét đ.á.n.h ngang tai, run rẩy, hai mắt trợn trừng , giọng lạc : “Con... con gì?”

“Con đang cái gì ? Đó là hài t.ử của con!”

Thẩm Chương Hành bật lớn, nước mắt theo tiếng rơi xuống: “Hài t.ử của Hiền phi nương nương thì là hài tử?”

“Thế còn hài t.ử của con thì tính là gì?”

“Thiên t.ử vì bảo thể diện, ép Quan Vận hòa với Nguyệt Thị. Mẫu rõ, tân quân của Nguyệt Thị vốn là cữu cữu của Quan Vận, vẫn lấy danh gia tộc, buộc con gật đầu.”

“Con định chờ khi Quan Vận đến Nguyệt Thị, sẽ cùng tân quân chuyện…”

giữa đường, Vận nhi mất tích.”

“Chẳng lẽ mạng của Quan Vận... thì là mạng ?”

…..

Ba ngày , Đại hoàng t.ử Tiêu Ngôn từng Yến Đế Tiêu Ngự Chương sủng ái nhất thông cáo là c.h.ế.t bệnh trong cung. Hiền phi Thẩm thị đến đôi mắt sắp mù. Tất cả đều cái c.h.ế.t của Tiêu Ngôn điều kỳ lạ, nhưng thể tra một chút manh mối nào.

Quả thật theo điều tra sâu hơn, những chuyện ti tiện Tiêu Ngôn lén , từng cái vô tình lật . Nếu tiếp tục điều tra xuống nữa, đừng danh tiếng Đại Hoàng tử, e rằng ngay cả Thẩm gia cũng sẽ liên lụy.

Hiền phi ép đến bước đường cùng, chỉ thể quỳ Ngự Thư Phòng cầu xin Hoàng đế dừng tay. chuyện một khi khởi, há dễ gì dừng ?

Không lâu , đến lượt Ngũ hoàng t.ử Tiêu Tranh ở ngoài cung cũng tra nhiều điều tiếng, cuối cùng sung quân biên ải. Từ đó, Thẩm gia vốn hiển quý, im lặng đến đáng sợ…

Đêm khuya, gió ngoài phòng thổi lá cây phát tiếng xào xạc.

Lâm Kinh Chi lười biếng dựa trong màn sa giường. Nàng tựa gối dựa phía , đuôi tóc còn mang theo một chút nước. Bùi Nghiên trong tay nắm một chiếc khăn trắng tinh, đang rũ mắt tỉ mỉ giúp nàng lau khô tóc.

Sáng nay, tặng một giỏ nho đến. Ban ngày Lâm Kinh Chi dùng một chút thấy hương vị tồi, chia cho Trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi, cùng với tỷ Bùi Y Trân và Bùi Y Liên một ít.

Lâm Kinh Chi cố ý để một đĩa trấn bằng khối băng, chờ Bùi Nghiên buổi tối trở về.

“Phu quân.” Nàng khẽ gọi, giọng mềm như tơ, tay cầm một quả nho bóc vỏ, đưa đến bên môi .

Ánh mắt Bùi Nghiên bỗng nhiên thâm sâu, cúi dùng đầu lưỡi cuốn lấy quả nho. Cánh môi ngậm lấy ngón tay mềm mại của nàng, dùng sức một chút.

Hai má Lâm Kinh Chi đỏ hây, chiếc cổ thon thả ngửa, yết hầu phát tiếng rên rỉ, vai nàng chịu khống chế khẽ run.

“Tiếp tục lột.” Bùi Nghiên khẽ một tiếng.

Động tác trong tay ngừng. Hơi thở nóng bỏng giống như trọng lượng dừng ở vạt áo nàng buông lỏng ngực. Ngay đó, môi nàng ngậm lấy. Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua, mang theo hương thơm thanh khiết của nho.

Trong lòng bàn tay Lâm Kinh Chi còn nắm quả nho lột dở.

Theo nụ hôn Bùi Nghiên dần dần thâm nhập, quả nho trong tay nàng tạo thành nước sốt, rơi lưng .

“Chi Chi.”

“Nàng nên chủ động trêu chọc .” Giọng Bùi Nghiên nóng bỏng, xen lẫn vài phần lời trách móc.

Lâm Kinh Chi thở dốc, rúc trong lòng quên phủ nhận: “Thiếp .”

Bùi Nghiên thành tiếng. Hắn đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, đưa ngón tay dính nước sốt nho thơm ngọt của nàng đến cánh môi, nhẹ nhàng hôn lên.

Một tay vòng lấy vòng eo nữ t.ử trong ngực, tay nhẹ nhàng giam cầm hai cổ tay trắng nõn của nàng. Hắn hôn qua từng tấc ngón tay nàng đang cuộn tròn vì ngượng ngùng. Môi lưỡi quét qua, ý định buông tha.

Đang giữa hè, ngoài tấm bình phong chút gió thổi phòng. Cửa sổ hé mở. Khổng ma ma cùng Tình Sơn chỉ dám canh giữ bên ngoài. Những nụ hôn như mưa rơi da thịt nàng, cả xương cốt nhũn gần như chịu đựng nổi.

Lưng Lâm Kinh Chi lòng bàn tay Bùi Nghiên mơn trớn khiến da thịt như lửa đốt. nàng gắt gao mím chặt đôi môi tươi đỏ, dám phát nửa điểm âm thanh. Chẳng bao lâu áo trong mỏng manh nàng mồ hôi thơm thấm ướt, đuôi mắt phiếm sắc nước phủ một tầng hồng son mỏng.

Bùi Nghiên yêu thích cái dáng vẻ ngượng ngùng của nàng cực kỳ. Mắt phượng hẹp dài của híp, cánh tay bỗng nhiên dùng sức bế nàng lên nội thất.

Màn trướng tầng tầng lớp lớp rũ xuống đất.

Trong sâu thẳm tròng mắt Bùi Nghiên phát sắc d.ụ.c nồng đậm. Hắn tưởng tượng đến sự ỷ của nàng dành cho cả đời , cái sự tin tưởng hề giữ bất cứ thứ gì trong mắt nàng.

“Chi Chi.”

“Ta yêu nàng.”

Cánh tay Bùi Nghiên ôm chặt Lâm Kinh Chi, hận thể khảm nàng trong cơ thể . Giọng tràn từ cổ họng lộ sự lưu luyến, thâm tình.

Đêm , Lâm Kinh Chi cự tuyệt nổi, mặc yêu thương cách.

Kiếp sống , đối với Bùi Nghiên mà như ý nguyện, đối với Lâm Kinh Chi ký ức , ?

Chờ thở gấp gáp trong phòng dần đều đặn, ngoài phòng sớm sắc trời sáng rõ.

Hôm nay nghỉ mộc hưu, Bùi Nghiên hiếm hoi dậy sớm.

Đêm qua hẳn là quá đà, nàng lúc ngay cả trong giấc ngủ, đều thường xuyên khẽ run, đôi môi hồng nhuận phát tiếng hừ mềm mại.

Giấc ngủ của Lâm Kinh Chi là ngủ thẳng đến giờ trưa mới tỉnh. Nàng híp đôi mắt, theo bản năng gọi: “Tình Sơn, canh giờ nào ?”

Trong phòng, tiếng trầm thấp của nam nhân vang lên. Bùi Nghiên cách đó xa, tay cầm một quyển sách, dáng vẻ ung dung mà thanh nhàn. Ngoài phòng yên ắng, nha cùng bà t.ử chỉ dám chờ ở xa.

Hai gò má nàng ánh lên sắc hồng, trong mắt còn vương vài phần lười biếng quyến rũ. Nàng khẽ trở , duỗi tay về phía , giọng nhỏ nhẹ: “Thiếp đói .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-131.html.]

Bùi Nghiên buông sách, lấy y phục chuẩn sẵn, kiên nhẫn giúp nàng mặc từng lớp, cúi nhặt đôi giày thêu rơi đất, cẩn thận mang lên đôi chân nàng.

Lâm Kinh Chi liếc thấy Khổng ma ma cùng Tình Sơn lui ngoài, cách bình phong khá xa, rằng họ thể thấy, nhưng vẫn chút ngượng ngùng, khẽ né tránh.

Bùi Nghiên thần sắc tự nhiên, giọng mang ý trêu chọc: “Ngay cả giày cũng để mang giúp?”

Hàng mi dài của nàng khẽ run, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Phu quân sẽ là Thái tử… Tự hầu hạ , truyền ngoài e rằng .”

Bùi Nghiên chẳng mảy may để ý, ôm lấy nàng, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi ngoài.

Khổng ma ma rõ Lục hoàng t.ử yêu thương Lâm Kinh Chi đến mức nào, nhưng ngờ sự sủng ái đến độ từng thấy trong thiên hạ. Trong lòng bà khỏi kinh hãi, vội rũ mắt, lặng lẽ lui .

Hai cùng dùng bữa, ở thư phòng cùng luyện chữ. Mãi đến khi ánh chiều tà nhuộm hồng chân trời, Bùi Nghiên mới dậy rời .

“Chủ tử,” Sơn Thương bước bẩm báo, “Lý phu nhân trong cung sai ma ma đến truyền lời. Lý phu nhân mong gặp ngài một .”

Từ khi trở Biện Kinh, lộ rõ phận, suốt nửa năm qua Bùi Nghiên tuy mấy cung nhưng từng gặp mặt Lý phu nhân.

Lý phu nhân cũng từng tìm cách, thậm chí toan nhúng tay từ phía Lâm Kinh Chi ở Kinh Tiên Uyển, song bộ nơi đó Bùi Nghiên kiểm soát chặt như thành đồng vách sắt. Đừng , ngay cả một con chim bay qua cũng thể ám vệ b.ắ.n hạ.

Sắc mặt Bùi Nghiên lập tức lạnh , ánh mắt thâm trầm khó lường: “Nói với Lý phu nhân, rảnh.”

Sơn Thương quỳ một gối xuống, định thôi, cuối cùng vẫn c.ắ.n răng thưa: “Chủ tử…”

“Trong cung truyền tin, rằng Lý phu nhân bởi vì nhiều gặp ngài, mấy phen định tìm đến cái c.h.ế.t. Mỗi đều là ngự y trong cung kịp thời phát hiện, liều mạng cứu về.”

Bùi Nghiên lặng im thật lâu, nửa lời. Bàn tay đặt án thư dần siết chặt thành quyền, mạch m.á.u xanh nổi hằn lên nơi mu bàn tay. Trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo như băng, sát khí chợt lóe tắt, khiến cả gian phòng như chìm trong lạnh.

Cuối cùng, dậy, ánh tối sâu dần bình lặng :

“Nếu gặp…”

“Vậy thì gặp .”

Mặt trời chiều như ngọn hỏa cầu thiêu đốt, từng tấc một chìm xuống dãy núi xa xăm. Tường cung đỏ son phủ ánh hoàng hôn, nhuộm thành sắc m.á.u tươi chói mắt.

Vĩnh Ninh Cung ở nơi hẻo lánh, giữa ngày hè oi bức mà trong điện vẫn phảng phất lạnh dày đặc, âm u như mùa đông.

Lý phu nhân giường, sắc mặt tái nhợt, thần thái bệnh hoạn. Cổ tay bà quấn đầy băng vải, m.á.u tươi còn thấm , qua mới băng bó lâu.

“Chủ tử,” cung tỳ thấp giọng bẩm, “Lục hoàng t.ử đến thăm . Người nên xiêm y mới, vấn búi tóc chăng?”

Ánh sáng như lóe lên trong đáy mắt Lý phu nhân. Bà run run đưa tay, móng tay khẽ bấu da thịt cung tỳ, giọng run rẩy: “Thật sự là nó?”

“Vậy còn mau giúp trang điểm , xiêm y mới! Ngoài trời nóng, lấy thêm ít băng mang .”

“Còn nữa—”

Lời còn dứt, thì ngoài điện vang lên tiếng bước chân trầm . Bùi Nghiên trong tẩm điện.

“Mẫu .”

Giọng lạnh nhạt, ánh mắt thâm sâu đảo qua gương mặt Lý phu nhân, trong thoáng chốc chút gì đó như thương xót, xa cách lạnh lùng đến đau lòng.

Lý phu nhân gắng nở một nụ , đưa tay về phía :

“Nghiên ca nhi, xa cách với mẫu như ?”

“Lúc , nên đem con gửi cho Bùi thị.”

Nói đến đây, bà bỗng bật , tiếng mang theo bi thương và uất ức. Bà vẫn tưởng rằng giữa là huyết mạch tương liên, cho dù lạnh nhạt, chung quy vẫn sẽ mềm lòng. Bùi Nghiên chỉ yên, nét mặt chút d.a.o động, lên tiếng an ủi, cũng chẳng hành lễ.

Lòng Lý phu nhân trĩu nặng, nghĩ đến việc màng lời can gián mà cưới một nữ t.ử xuất bình dân, bà đành tự dỗ rằng lẽ con trai chỉ là mê hoặc bởi thủ đoạn của nữ nhân .

Ánh mắt Bùi Nghiên dừng nơi cổ tay bà còn thấm máu. Sắc mặt đổi, giọng điệu bình tĩnh mà xa xăm:

“Mẫu gặp nhi tử, nay gặp.”

“Giờ cũng còn sớm, nhi t.ử xin cáo lui.”

“Tiêu Nghiên!” Giọng Lý phu nhân bỗng sắc bén, trong mắt dấy lên một tia tối tăm sâu thẳm.

“Có nữ nhân dùng thủ đoạn gì mê hoặc con? Năm đó liều mạng sinh con, nay con đối đãi với như thế ?”

Khóe môi Bùi Nghiên nhếch lên, nụ lạnh như băng: “Vậy mẫu nhi t.ử như thế nào đây?”

Giọng trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm như vực, thoáng ánh lên một tia lạnh lẽo khiến rùng .

Lý phu nhân , nhiều năm xa cách khiến bà còn nắm rõ tính tình con trai. Nghĩ lẽ còn chút thương cảm, bà khẽ dịu giọng:

“Vừa hồ đồ, nên nặng lời với con.”

Bùi Nghiên vẫn im lặng, chỉ bình thản bà, chờ lời tiếp theo. Quả nhiên, Lý phu nhân ngẩng đầu, yếu ớt phất tay với cung nữ bên cạnh:

“Gọi Lý ma ma đây, cả tiểu nha cũng cùng mang đến.”

CuuNhu

Kiếp , khi Lý ma ma kịp khỏi Biện Kinh, Bùi Nghiên sớm trọng sinh. Vì thế, bà từng cơ hội đến Hà Đông Bùi thị hầu hạ, Lý phu nhân cũng chẳng thể tìm cách sắp đặt bà bên cạnh Lâm Kinh Chi.

vận mệnh vốn kỳ quái như thế, dẫu vòng vo thế nào, Lý ma ma cuối cùng vẫn chính tay Lý phu nhân đẩy ngoài.

Bùi Nghiên liếc Lý ma ma một cái. Bà vận áo vạt chéo màu xanh thẫm, tay áo bó gọn, búi tóc chỉnh tề, thoạt là dáng vẻ đoan trang hiền hậu, nhưng trong đáy mắt ẩn giấu sự khôn khéo cùng toan tính thâm sâu.

còn giữ chừng mực, tỏ vẻ nịnh bợ lộ liễu, chỉ cúi đầu cung kính hành lễ.

Bên cạnh Lý ma ma là một nha trẻ tuổi, dung mạo tươi tắn. Nàng khẽ cúi đầu, e lệ vụng trộm liếc Bùi Nghiên, thấy Lý ma ma hành lễ liền vội vàng bước theo, cũng cung kính thi lễ.

Sắc mặt Lý phu nhân dần nhu hòa, giọng mang chút từ ái:

“Lý ma ma là hầu lâu năm bên cạnh , hiểu quy củ. Con ở ngoài cung bên cạnh bà t.ử quản sự, khéo để Lý ma ma qua giúp một tay, trong phủ việc cũng tiện.”

Nói đoạn, bà chỉ về phía nha bên cạnh:

“Nha cũng mang theo . Ta trong cung , con cũng chỉ thị vệ theo hầu, ngay cả một nha hầu cận cũng , như tiện .”

Bùi Nghiên mỉm , bước lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo:

“Mẫu nghĩ nên hiểu thế nào đây?”

“Là cảm thấy t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i mà dùng quá lợi hại, tự chọn cho một nha để dụ dỗ ?”

Giọng càng càng lạnh, từng tiếng như d.a.o cắt.

“Mẫu vẫn liều mạng sinh , nhưng nhi t.ử năm đó ngự y chẩn mạch, trong bụng là nữ t.h.a.i liền nổi ý định bỏ .”

“Chỉ bởi khi Hiền phi Thẩm thị cũng thai, vì tranh sủng mới c.ắ.n răng sinh .”

“Chẳng qua là bởi là nam nhi, mới phụ kỳ vọng của bộ Lý thị các .”

Vừa dứt lời, tay giơ lên, rút trường kiếm bên hông. Lưỡi kiếm lóe sáng, lạnh lẽo đến rợn . Trong chớp mắt, kiếm quang xẹt qua cổ Lý ma ma, nhanh đến mức chẳng ai kịp phản ứng.

Một tiếng “xoẹt” nhẹ vang lên, m.á.u đỏ phun trào, nhuộm đỏ cả nền đất đá cẩm thạch.

Lý phu nhân sững , nhất thời tưởng rằng mũi kiếm là đ.â.m về phía .

Lý ma ma trừng lớn hai mắt, kinh hoàng che cổ, thể run rẩy đổ sụp xuống nền điện. Từ yết hầu bà phát tiếng rên khàn khàn, đến c.h.ế.t vẫn hiểu vì Lục hoàng t.ử đột nhiên tay với .

“Tiêu Nghiên, ngươi điên ?!”

Lý phu nhân hét lên, tóc rối tán loạn, trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Ngón tay gầy guộc run bần bật chỉ về phía .

Trong tẩm điện, cung tỳ quỳ đầy đất, ai nấy đều khiếp đảm, cúi rạp đầu, chẳng ai dám thở mạnh, cũng chẳng ai dám tiến lên ngăn cản.

Bùi Nghiên lạnh giọng , ánh mắt như băng:

“Mẫu gặp nhi tử, nay gặp.”

“Nếu thể khỏe, thì xin an phận mà dưỡng bệnh .”

Dứt lời, rời khỏi điện, bóng áo đen khuất dần tầng tầng màn sa.

Chuyện ở Vĩnh Ninh Cung chẳng bao lâu truyền đến tai hoàng đế.

Yến Đế nội thị Vương Cửu Đức bẩm báo, tay đang cầm tấu chương khẽ run. Một lúc lâu , ông đặt tấu chương xuống, trầm giọng hỏi:

“Lục hoàng t.ử ?”

“Hồi bệ hạ,” Vương Cửu Đức đáp, “... khi rời Vĩnh Ninh Cung, Lục hoàng t.ử lập tức về Kinh Tiên Uyển.”

Đêm mùa hạ oi ả, trong phòng băng, khí nóng hầm hập. Bùi Nghiên đẩy cửa bước , y phục dính vệt máu, thở vẫn còn nồng mùi sát khí.

Lâm Kinh Chi vốn ngủ, tiếng bước chân ngoài hiên liền vội chạy , ngay cả giày cũng kịp mang.

“Phu quân.”

Nàng lao đến ôm chặt lấy , thể mảnh mai áp sát lồng n.g.ự.c rắn chắc, giọng dịu mềm.

“Chi Chi, dơ bẩn, còn dính máu.”

Lâm Kinh Chi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo chăm chú, ngón tay khẽ lướt qua gò má lạnh băng . Trước mặt nàng là duy nhất khiến nàng còn bận lòng trong cõi đời , dù nhuốm máu, dù mang tội, nàng vẫn thấy dơ bẩn.

Nàng kiễng chân, chủ động hôn lên môi , học theo cách từng hôn , nhẹ nhàng, vụng về mà run rẩy, dùng răng khẽ c.ắ.n lấy môi , tựa như xoa dịu nỗi thống khổ trong lòng .

Tất cả lệ khí, u tối, và cơn phẫn nộ trong lòng Bùi Nghiên dường như tan biến chỉ trong một cái chạm môi của nàng.

Khi còn ở Vĩnh Ninh Cung, giống như một hồn ma lang thang giữa vực sâu tuyệt vọng, nơi tối tăm lạnh lẽo đến nỗi chẳng thấy đường về. chỉ cần nàng ở bên, mới vẫn còn là , còn cảm xúc, còn nơi nương tựa.

Bùi Nghiên gắt gao ôm nàng lòng, cảm nhận nhịp tim của cả hai hòa một.

“Chi Chi...”

Giọng khàn đặc, mang theo nỗi bi thương sâu kín.

“Ta chỉ nàng thôi.”

 

 

Loading...