Chiết Xu - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:23:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm năm mới, Bùi Nghiên dẫn Lâm Kinh Chi rời khỏi Hà Đông, thẳng đến Biện Kinh.

Sau hẻm phía đông con phố Thần Tài miếu, một viện nhỏ năm gian, cổng cao cửa lớn, tĩnh lặng mà kín đáo. Xe ngựa dừng cửa, Bùi Nghiên cúi bế Lâm Kinh Chi từ trong xe .

Khu viện còn mới, dù giữa đông, cây cỏ vẫn mặc sức sinh trưởng. Giữa sân một gốc t.ử đằng cao lớn, dây leo trơ trụi quấn quanh , đen sẫm và thô ráp. Chỉ tưởng đến khi xuân hạ giao mùa, t.ử đằng nở rộ, chắc hẳn sẽ là một khung cảnh long trọng vô cùng.

“Ngủ thêm một lát .” Giọng Bùi Nghiên khẽ khàng, hôn nhẹ lên giữa mày nàng, ôm nàng phòng chính.

Viện tên là Kinh Tiên Uyển, do Khổng ma ma quản sự. Bà vốn là từng hầu hạ bên cạnh Thái hậu trong cung, khí độ đoan trang, lời chừng mực, lúc gặp Lâm Kinh Chi càng cung kính.

Bùi Nghiên đỡ đầu nàng tựa gối, tay bưng một chén sữa bò còn ấm, ánh mắt dừng Khổng ma ma đang quỳ hành lễ.

“Khổng ma ma nguyên là quản sự bên cạnh Thái hậu trong cung, nay tạm thời trông coi Kinh Tiên Uyển. Nếu Chi Chi thấy hợp, cứ để bà hầu hạ, nếu , sẽ tìm khác đến .”

Hắn dừng một chút thêm:

“Đợi vài ngày nữa, khi trong cung ban chỉ, sẽ dẫn nàng diện kiến Thái hậu nương nương.”

Lâm Kinh Chi ngoan ngoãn uống nửa chén sữa, nhẹ gật đầu. Nàng , Khổng ma ma là mà Bùi Nghiên cẩn trọng chọn lựa. Y phục của bà chỉnh tề, năng đúng mực, đến khi nhắc tới Thái hậu, thần sắc vẫn bình thản, lấy nửa điểm d.a.o động.

Từ đó, Khổng ma ma ở Kinh Tiên Uyển hầu hạ. Bên cạnh Lâm Kinh Chi còn Tình Sơn và Thanh Mai, hai nha cận. Tiền viện các sai dịch lo việc vặt, ngoài còn Sơn Thương và Vân Mộ, phụ trách những việc lớn nhỏ của Bùi Nghiên.

Ba ngày năm mới, thánh chỉ trong cung hạ xuống, truyền Bùi Nghiên mang theo Lâm Kinh Chi cung bái kiến Thái hậu Chung thị.

Thái hậu khác hẳn trong tưởng tượng của nàng, là một vị trưởng bối hiền từ, ánh mắt ôn hòa, dung nhan tuy qua năm tháng nhưng vẫn còn đoan lệ thanh nhã, hẳn khi còn trẻ là bậc tuyệt sắc khuynh thành.

“Đứng lên , hài t.ử ngoan, đây cho ai gia một chút.” Chung Thái hậu dịu giọng gọi.

Hai là nữ nhân, tuy tuổi cách biệt, song nhờ trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi, nữ nhi duy nhất của Thái hậu, ở bên trò chuyện, nên bầu khí vô cùng hòa thuận.

Lần tiến cung , ngoài việc Nguyên Điện diện kiến Thái hậu, Bùi Nghiên dẫn Lâm Kinh Chi đến bái kiến đương kim hoàng đế Lý phu nhân - mẫu . Dù trong lòng nàng đôi phần nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi thêm.

Nàng cảm thấy rõ ràng, trong cung hiện nay sóng ngầm dâng trào. Sau đó, ngay cả thị vệ trông coi Kinh Tiên Uyển cũng tăng gấp đôi.

Trên đường rời cung, hai vô tình gặp Hiền phi Thẩm thị cùng Đại hoàng t.ử Tiêu Ngôn. Tiêu Ngôn lạnh lùng Bùi Nghiên, ánh mắt hằn rõ địch ý.

Đợi khi đối phương xa, Lâm Kinh Chi khẽ hỏi: “Đại hoàng tử… phận của phu quân ?”

Bùi Nghiên nét mặt bình tĩnh, khẽ siết lấy tay nàng, đầu ngón tay chai sạn vuốt qua lòng bàn tay mềm mại. Trong đáy mắt , một tia sát khí thoáng lóe qua:

“Từ khi trở Biện Kinh, vốn ý giấu diếm phận nữa.”

“Hắn thì , cũng chẳng .”

“Chẳng qua chỉ là kẻ đáng bận tâm.”

Lời Bùi Nghiên thản nhiên, giọng điệu ẩn chứa sát khí khó che giấu. Dễ nhận , trong mắt , Tiêu Ngôn – dù là Đại hoàng t.ử – cũng chỉ là một đối thủ nhỏ nhoi, đáng để để tâm.

Sau năm mới, một đạo thánh chỉ ban xuống, khôi phục phận Lục hoàng t.ử của Bùi Nghiên. Tuy phong Thái tử, song sáng mắt đều : vị hoàng t.ử bí ẩn Bùi thị nuôi dưỡng nhiều năm , thực lực sâu lường , ngay cả đương kim thánh thượng dường như cũng dè chừng vài phần.

Điều khiến khó hiểu nhất, là vị Lục hoàng t.ử trăm phương nghìn kế nuôi dưỡng trong Bùi gia, cuối cùng tự cưới về một thứ nữ sủng ái của Dự Chương Hầu phủ Lâm thị.

Trưởng t.ử Bùi gia trở thành Lục hoàng t.ử của thiên gia, chuyện còn kịp dấy lên sóng gió, thì trong thành Biện Kinh xảy hai việc lớn nhỏ xen kẽ khiến bàn tán.

Nghe , năm mới, gia chủ Bùi Tịch của Bùi thị đường hồi kinh gặp trận bão tuyết, xe ngựa lạc đường mất tích. Đến khi tìm thấy, cả đoàn vùi nền tuyết suốt một đêm. Tuy Bùi Tịch giữ mạng, nhưng thể tàn phế, nửa liệt, chỉ còn đôi mắt là thể động đậy, ngay cả lời cũng thể thành câu.

Hà Đông Bùi thị cho rằng đây là t.a.i n.ạ.n ngoài ý , nhưng trong tộc bắt đầu dấy lên sóng gió tranh đoạt. Không bao lâu , con trai trưởng Bùi Sâm – gọi là chính thất chi t.ử của Bùi Tịch – cũng bất ngờ té ngựa, gãy chân nặng, sống c.h.ế.t rõ.

Bùi thị họa vô đơn chí, nhà cửa rối loạn, trong ngoài đều như nồi nước sôi.

Giữa lúc chờ đợi nội đấu bùng nổ, thì ngoài dự liệu của tất cả, trưởng nữ Bùi Y Trân – từng từ hôn với Thôi thế tử, là kẻ hôn sự thuận – bỗng ngăn cơn sóng dữ. Nàng dùng thủ đoạn lạnh lùng quyết liệt, dập tắt bộ phản đối trong tộc, trở thành cầm quyền trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bùi thị.

Tất nhiên, trong chuyện thể thiếu bàn tay trợ giúp của Bùi Nghiên. Đợi đến đầu tháng ba, khi gió xuân nổi, chuyện nhà họ Bùi mới dần lắng xuống. Cùng lúc đó, Thẩm gia – vốn tiểu thư Thẩm Quan Vận chỉ định Đại hoàng t.ử phi – đón một đạo thánh chỉ từ hoàng thượng, điều nàng đến Nguyệt Thị hòa .

khi đoàn xe của nàng ngang Ô Y Giang, chẳng ngờ gặp nạn lật thuyền, mất tích dấu vết.

Thái phu nhân Thẩm gia tin, hai mắt đảo ngược, ngất ngay tại chỗ, còn Thẩm Chương Hành thì trong đêm gấp rút rời kinh tìm tung tích Thẩm Quan Vận.

Trong thư phòng, Sơn Thương bẩm báo, khóe môi Bùi Nghiên khẽ nhếch, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

“Người ?” nhàn nhạt hỏi.

Sơn Thương chợt rùng , vội đáp: “Thẩm tiểu thư bí mật giao cho tân quân Nguyệt Thị Bạch Ngọc Kinh. Tân quân gặp thiếu phu nhân một .”

Bùi Nghiên im lặng hồi lâu, đầu ngón tay trắng lạnh gõ nhè nhẹ lên miệng chén nguội án thư.

Khi Sơn Thương nghĩ sẽ từ chối, trong bóng tối bàn, giọng trầm thấp của nam nhân vang lên:

“Được.”

“Muốn gặp thì cứ để đến Biện Kinh.”

“Tuân mệnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-129.html.]

Sơn Thương lui xuống. Bùi Nghiên dậy, về phía nội viện.

Cuối xuân, đêm vẫn còn se lạnh. Trong noãn các, Lâm Kinh Chi dựa gối, thong thả lật xem thư tín.

Từ khi gả cho Bùi Nghiên, tuy chỉ ở Hà Đông Bùi thị ba ngày, nhưng nàng cùng hai vị đích tiểu thư trong nhà sớm thiết hòa thuận.

Nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Nghiên, nàng lười biếng rụt chăn gấm, giơ phong thư trong tay, nhỏ:

“Y Trân đại tỷ hồi âm cho . Nói qua ít lâu nữa sẽ dẫn Y Liên đến Biện Kinh. Chỉ là trong thư, đại tỷ nhắc đến một chuyện phiền lòng, Thôi thế t.ử vẫn còn ở Hà Đông, suốt ngày quấn lấy tỷ buông.”

CuuNhu

“Xem đại tỷ cố ý tránh , mà thì chịu buông tay.”

Bùi Nghiên đón lấy phong thư, lướt qua một lượt, ánh mắt chợt tối , môi mím chặt, chẳng gì thêm.

Kiếp , Bùi Y Trân c.h.ế.t vì bệnh. Theo lời Lâu Ỷ Sơn, là do nàng sinh con quá sớm, thể vốn yếu sẵn, bệnh từ trong bụng mang .

Đời , Bùi Nghiên vì nguyên do gì, bí mật phá bỏ hôn sự giữa nàng và Thôi thế tử, ngược giúp nàng một phen. Nhờ , thể Bùi Y Trân dần khỏe lên theo năm tháng, tuy thể là cường kiện như thường, nhưng chí ít còn đoản mệnh như kiếp .

Chỉ là, vị Thôi thế t.ử khó đối phó hơn trong tưởng tượng của .

Đang suy nghĩ, ánh mắt thoáng lạnh. Mãi đến khi đầu ngón tay lạnh buốt của Lâm Kinh Chi khẽ lướt qua đuôi mày, mới hồn.

“Phu quân nghĩ gì ?” nàng khẽ hỏi.

Bùi Nghiên sững , vội thu vẻ trầm tư, cúi xuống ôm nàng lòng. Thân nhiệt cao, dù áo mỏng hờ hững, nàng vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường.

Khổng ma ma dẫn lặng lẽ lui ngoài, Bùi Nghiên ôm chặt Lâm Kinh Chi lòng. Thanh âm nhẹ nhàng bên tai: “Chi Chi.”

“Qua ít ngày nữa, của hoàng tộc Nguyệt Thị sẽ tới.”

“Ta mang Chi Chi gặp họ, ?”

“Chi Chi vẫn luôn tò mò, vì mẫu của nàng khác biệt, đúng ?”

Đầu ngón tay mềm mại của Lâm Kinh Chi gắt gao nắm lấy vạt áo , nhẹ gật đầu: “Vâng.”

“Khi còn nhỏ, từng chờ trưởng thành sẽ kể cho .”

“Bùi Nghiên, cho ?”

Bùi Nghiên rũ mắt, khẽ hôn lên môi nàng. Môi nàng như hoa đào nở rộ trong ngày xuân, mềm mại, hồng nhuận, khiến động lòng. Hắn kiềm chế vô cùng, chỉ khẽ chạm rời .

“Mẫu của Chi Chi là công chúa Nguyệt Thị. Mười bảy năm , vì định nội loạn trong tộc, bà ép Yến Bắc hòa .”

đường, bà gặp chuyện ngoài ý … và nàng.”

Về chuyện Thẩm gia, Bùi Nghiên tỉ mỉ. Hắn vốn từ trong lòng chán ghét họ. Hắn thể chấp nhận Nguyệt Thị, thể chấp nhận Bạch Ngọc Kinh, nhưng duy chỉ Thẩm thị là thứ tuyệt đối thể dung tha.

Thẩm Quan Vận mất tích, Thẩm thái phu nhân bệnh nặng, Thẩm Chương Hành như kẻ điên dốc lòng tìm kiếm nữ nhi. Mà , cảm thấy khoái trá khi chứng kiến bọn họ sa sút.

Đến khi Thẩm thị dùng hết lực mới phát hiện nữ nhân căn bản đích nữ Thẩm gia, liền chờ mong ngày đó, ngày Thẩm gia nhận lấy trừng phạt đáng .

Bùi Nghiên cúi mắt, giấu tia cuồng dại. Nụ hôn của như mưa rơi, nhẹ hạ khắp thể Lâm Kinh Chi, khiến tâm thần nàng hỗn loạn, nào còn chịu nổi thủ đoạn của .

Từ khi thành đến nay mấy tháng, nàng cũng chẳng nhiều. Dạo gần đây hồi kinh đường xa mệt nhọc, thể nàng mềm yếu, nào dám nàng đau.

Cho nên mỗi , Bùi Nghiên đều dốc hết tâm tư, trêu chọc kiềm chế, sợ nàng chịu nổi, sợ nàng tổn thương dù chỉ một chút. Dù cánh tay gân xanh nổi lên, vẫn ép chậm rãi thuận theo nhịp nàng, nhẹ nhàng mà triền miên.

Đêm dài, âm thanh mềm mại khe khẽ dần tan . Sau đó, Bùi Nghiên ôm nàng tắm. Khổng ma ma mang theo bà t.ử thu dọn, đến sáng hôm , khi Lâm Kinh Chi tỉnh , quá giờ dùng bữa sáng.

Nàng ngủ say đến đỏ bừng hai má, vai còn in rải rác những dấu hôn sâu cạn. Tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, nhưng nơi hẳn cho dùng dược, nên nàng cũng chẳng thấy khó chịu.

“Thiếu phu nhân.”

“Vài ngày nữa, nên ngoài dạo một chút.”

“Nô tỳ Khổng ma ma , ba ngày sẽ cử hành thi đình, bệ hạ sẽ điểm Trạng Nguyên, Thám Hoa. Đến lúc đó, lễ Trạng Nguyên dạo phố sẽ náo nhiệt.”

Lâm Kinh Chi vẫn còn mơ màng, đến bốn chữ “Trạng Nguyên dạo phố”, liền cảm thấy thú vị, gật đầu với Tình Sơn: “Vậy ngươi với Khổng ma ma một tiếng.”

“Y Trân đại tỷ cùng Y Liên Biện Kinh mấy ngày , nếu các nàng đến kịp, chúng cùng .”

“Dạ.”

Tình Sơn dọn cơm trưa. Lâm Kinh Chi mới uống nửa chén canh bồ câu non, Bùi Nghiên từ cửa ngoài bước .

Hắn mới hạ triều, cưỡi ngựa trở về, tóc đen bên thái dương rối, trong mắt tràn đầy ý .

“Phu quân.” Lâm Kinh Chi nhẹ giọng gọi, nghĩ đến đêm qua buông thả, hai má lập tức đỏ ửng.

Bùi Nghiên bật khẽ: “Nghe Chi Chi xem lễ Trạng Nguyên dạo phố?”

 

 

Loading...