Chiết Xu - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:23:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Trinh năm thứ hai mươi chín, mùa đông, cuối năm gần kề.
Trong tiểu viện hẻo lánh nơi Lâm Kinh Chi ở, hiếm khi đôi chút náo nhiệt. Vì sắp đến Tết, cần may bộ xiêm y mới, tuy nàng chỉ là tiểu thư con vợ lẽ, sủng ái, nhưng dù vẫn là chủ t.ử trong phủ. Theo lệ, bà t.ử phụ trách kim chỉ cũng đến đo , y phục mới cho nàng.
Vải vóc đều là phần dư khi các tiểu thư khác chọn xong, còn may xiêm y cho nàng cũng chẳng hạng thợ khéo tay nhất phủ. Cũng may bao năm qua, Lâm Kinh Chi luôn phận, tranh giành với ai, ngoài lúc sáng tối thỉnh an hoặc ngẫu nhiên lộ diện, bình thường nàng chỉ mặc y phục đơn giản, dung nhan thanh tịnh, trong phủ chẳng khác nào một vô hình.
CuuNhu
“Cô nương nếu điều chi ưa thích, cứ , nô tỳ sẽ dựa theo ý cô nương mà sửa kiểu dáng.”
Bà t.ử thu thước đo, giọng khách khí như lời thăm hỏi thường lệ.
Trời đông, ngày ngắn đêm dài, bên ngoài sắc trời sẫm đen. Lâm Kinh Chi co chân chiếc ghế lớn, khoác chăn dày, khẽ nhướng mày, mỉm , dung nhan ánh nến tựa đóa hoa nở rộ trong đêm:
“Ma ma cứ theo ý mà , gì đặc biệt ưa thích.”
Bà t.ử khâu may ngẩng đầu nàng, ngờ chạm đôi mắt dịu dàng , tim liền run lên, mồ hôi lạnh thấm lưng áo.
Trong phủ đồn đãi lâu: vị lục cô nương sủng ái , e rằng sớm muộn cũng trưởng bối Dự Chương hầu phủ tìm cách gả , cầu chút quan hệ với nhà quyền quý Hà Đông. Cũng may nàng ngoan ngoãn, tranh đoạt, chẳng giống mấy vị thứ nữ khác trong phủ, những vì đắc tội phu nhân mà gả qua loa, chẳng khác gì một món hàng.
Sau khi bà t.ử rời , Tình Sơn lập tức sa sầm nét mặt.
Nàng hừ lạnh:
“Vải là loại kém nhất, đến giờ cũng tối mịt. Hôm nay cô nương vì chờ đo y phục mà lỡ cả bữa tối, giờ phòng bếp lớn e rằng ngay cả nước ấm cũng chẳng còn.”
Lâm Kinh Chi chẳng lấy để ý, chỉ chậm rãi duỗi , hàng mi dài khẽ run, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, chẳng bao lâu , trong bóng đêm yên tĩnh liền xuất hiện một ảnh. Người khoác áo huyền sắc, vai còn vương tuyết trắng, tay bưng một hộp đồ ăn, từng bước đến. Dưới ánh đèn, đôi mắt như mực của sâu thẳm, khó dò:
“Sao đến?”
Lâm Kinh Chi khẽ nhăn mũi, giơ tay chỉ về phía , giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ngửi mùi.”
Tình Sơn quen với cảnh . Nàng thấy Bùi Nghiên bước , liền lặng lẽ lui ngoài, quấy rầy nữa.
Lâm Kinh Chi nhỏ nhắn mềm mại, cuộn tròn chiếc ghế lớn, dậy, chỉ khẽ rụt trong chăn, đôi mắt trong trẻo , như ánh giữa đêm đông.
Bùi Nghiên bước lên, mở hộp đồ ăn, lấy chén đũa bày ngay ngắn, khom lưng, ôm cả Lâm Kinh Chi cùng tấm chăn dày đặt nhẹ xuống chiếc ghế bàn bát tiên.
“Trước hết ăn chút gì ,” , giọng ôn hòa, “đừng để đói quá, tổn thương tỳ vị.”
Động tác của nhẹ nhàng, ôn nhu đến cực điểm.
Từ năm nàng bảy tuổi, tìm nàng. Tám năm qua, từng chút từng chút, mới thể đến gần nàng như hôm nay. Đến giờ, nàng đem hết lòng tin và sự ỷ giao cho . Trong vô những đêm dài cô quạnh, nàng đối với là ánh nước trong sa mạc, là mạch suối nhỏ tưới mát nơi trái tim khô cằn. Mỗi một nàng , mỗi một chút tin cậy, đều khiến cõi lòng , vốn nguội lạnh và vụn vỡ, dần dần nảy mầm sinh khí.
Lâm Kinh Chi nhận chén canh bồ câu non trong tay , chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Uống nửa chén, cảm thấy trong dần ấm, nàng đặt chén xuống, đầu ngón tay chợt nắm lấy tay áo .
“Huynh… thương ?” Nàng khẽ hỏi, đôi mắt ngập tràn lo lắng.
Bùi Nghiên thoáng định lắc đầu phủ nhận, nhưng bàn tay nàng đặt lên vai . Ở đó, vết thương tên b.ắ.n trúng từ sáng hôm qua vẫn lành. Dù bôi kim sang dược, nhưng chỗ băng bó vẫn thể nhận .
“Không nghiêm trọng ,” khẽ, “... bôi t.h.u.ố.c , nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi.”
“Ta ở đây hai tháng, trong phủ ai khi dễ nàng ?”
Bùi Nghiên khẽ lùi nửa bước, tránh khỏi đầu ngón tay ấm áp của nàng.
Mang theo ký ức của kiếp , hiểu rõ: nàng còn nhỏ, ai bên cạnh dạy bảo những lễ nghi phòng , mấy năm nay bảo hộ quá kỹ, thành nàng dựa dẫm quá nhiều. Hắn sợ nếu quá mật, sẽ khiến nàng lẫn lộn giữa tình và thứ khác.
Thấy lùi , trong mắt Lâm Kinh Chi thoáng hiện một tia mất mát. Môi nàng mím , hồi lâu mới nhỏ giọng đáp:
“Trừ lúc sáng tối thỉnh an, bình thường khỏi viện. Huynh an bài nha Thanh Mai và Vân Mộ ở đây, đều lặng lẽ che chở , ai dám thật sự khi dễ .”
Nói đến đây, nàng ngập ngừng. Hai tay nắm chặt khăn, má ửng hồng. Nàng ngẩng đầu, lấy hết can đảm hỏi:
“Ta trong phủ … nam t.ử khi đến tuổi cập quan, phần lớn đều hôn ước. Huynh… ngày cũng sẽ cưới thê t.ử ?”
“Cưới thê t.ử … còn thể như bây giờ, cả đời che chở ?”
Mấy năm qua, sủng nịnh và chở che, Lâm Kinh Chi dần mang theo tính khí nhỏ bé mà ương ngạnh. Những gì nàng , ăn, dùng đều là do chọn. Khi ủy khuất, sẽ âm thầm nàng trút giận. Cơm nước mỗi ngày đều là đầu bếp sắp xếp. Có lúc còn cố tình cho nàng giả bệnh, mượn cớ đưa nàng ngoài phủ nửa tháng.
Nàng từng cùng qua Ô Y Giang của quận Hà Đông, leo núi tuyết cao vời, mùa hạ cưỡi ngựa giữa rừng thông, mùa đông nghỉ ở suối nước nóng nơi thôn trang. Nàng thấy bao cảnh của nhân gian, kiến thức và lòng sớm chẳng còn bó hẹp trong khuôn viên Dự Chương hầu phủ. Chỉ là, tất cả những điều đều do một tay Bùi Nghiên dìu dắt, nuông chiều, dung túng thành thói.
Bùi Nghiên im lặng lâu, khẽ:
“Phải, cưới thê tử.”
Giọng ngừng chốc lát, đó chậm rãi tiếp:
“Cưới thê t.ử , cũng vẫn sẽ cả đời che chở nàng.”
“Chi Chi…”
“Đợi nàng cập kê, sẽ cưới nàng.”
Ánh mắt rũ xuống, dừng nơi đôi tay nhỏ nhắn đang siết chặt lấy của nàng. Hắn đưa tay , lòng bàn tay to rộng bao lấy bàn tay nàng, siết thật chặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-126.html.]
“Từ khi đầu gặp nàng, mang trong lòng ý định . Ta cưới nàng. Mặc kệ nàng nguyện ý , nàng chỉ thể là thê t.ử của , Bùi Nghiên.”
Lâm Kinh Chi ngẩn . Dù cố nén, đôi mắt vẫn ngấn nước. Nàng vốn chẳng định , cũng rõ vì tim đau nhói đến , như thể trong sâu thẳm, nỗi tiếc nuối bao năm dồn nén, nay bỗng vỡ òa.
Nàng gì thêm, chỉ nhào tới, ôm chặt lấy , vùi mặt lòng n.g.ự.c rắn rỏi ấm áp mà nức nở.
Bùi Nghiên mặc nàng ôm chặt, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Hắn từng phạm vô sai lầm, đ.á.n.h mất bao điều trong đời, nhưng khi thấy nàng đến t.h.ả.m thiết như thế, tim như bóp chặt, cổ họng nghẹn , khó mà thở nổi.
Ngày hạ chí năm Nguyên Trinh thứ ba mươi, phủ Dự Chương Hầu xảy một chuyện chấn động khắp Hà Đông.
Nghe , trưởng t.ử của Bùi gia — Bùi Nghiên — đích mang bà mối cùng trưởng bối trong nhà đến Dự Chương Hầu phủ cầu hôn, một lòng cưới nữ nhi nhà họ Lâm chính thê.
Phủ Dự Chương Hầu vốn là cơ nghiệp tổ tiên để , sớm suy bại, danh nghĩa tuy là thế tộc, song thực chẳng còn quyền thế gì. Đừng là tam môi lục lễ, ngay cả việc nạp cũng khó cầu môn đăng hộ đối.
Thế nhưng trưởng t.ử Bùi gia , nhất mực cưới chính thất sở sinh tứ cô nương, mà là lục cô nương do thất sinh .
Khi tin truyền đến phủ Dự Chương Hầu, tứ cô nương tức đến suốt hai ngày uống nổi giọt nước nào. Ngược , thái phu nhân trong phủ mừng mặt, bởi trong mắt bà, lục cô nương ngoan ngoãn lời, so với tứ cô nương càng dễ dạy bảo, dễ quản thúc.
Hai nhà nhanh chóng đổi canh, định ngày thành ba tháng .
Tốc độ thật khiến kinh ngạc, dường như Bùi gia chỉ sợ lục cô nương nhà họ Lâm chạy mất.
Sau khi hôn sự giữa Lâm Kinh Chi và Bùi Nghiên định, tiểu viện hẻo lánh nơi nàng ở bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Những vị trưởng bối chẳng mấy khi đoái hoài, nay ai nấy đều tìm đủ cách đến gặp mặt nàng, thậm chí còn chuyện riêng.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, viện của nàng trở nên huyên náo, kẻ ngớt.
Lâm Kinh Chi phiền chán vô cùng, dứt khoát trốn lên giường, lấy cớ cáo ốm để khỏi tiếp khách.
Suốt bảy tám năm qua, mỗi năm nàng đều “bệnh” đôi ba lượt, mà mỗi đều kéo dài nửa tháng, cho nên chẳng ai nghi ngờ nàng giả bệnh.
Ban ngày nàng khỏi cửa, còn ban đêm, Bùi Nghiên tìm cách trèo tường gặp.
Dù cũng quen đường lối, bao nhiêu năm nay chẳng vượt tường đây bao nhiêu .
“Chi Chi.” Bùi Nghiên khẽ gọi, giọng khàn khàn.
“Ừm.” Nàng khẽ đáp.
Ngày hè oi bức, trong phòng đá lạnh, nên y phục nàng cũng mỏng manh hơn thường.
Mái tóc đen óng như thác nước buông dài xuống vai, hàng mi khẽ run, đôi mắt trong suốt thẳng Bùi Nghiên:
“Chàng hẳn nên nghĩ cách khiến trong Dự Chương Hầu phủ đừng tới quấy rầy mới .”
“Tổ mẫu hôm nay tìm , còn định chọn hai tỳ nữ dung mạo xinh cùng theo gả sang nhà .”
Nói tới đây, Lâm Kinh Chi giận, mày ngài khẽ chau, hai má hồng lên như phủ phấn, càng khiến dung nhan nàng thêm rạng rỡ.
Bùi Nghiên bật , vươn tay, khẽ kéo góc chăn mỏng đắp lên vai nàng, cố gắng dời tầm mắt nơi khác để lộ vẻ thất thố.
“Ta .”
“Ngày mai sẽ nghĩ cách khiến bọn họ im miệng.”
“Còn việc thái phu nhân Lâm gia định phái nha theo hầu nàng, nàng cứ nhận . Đến khi thành xong, đường về, sẽ cho đưa họ trở Dự Chương Hầu phủ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Chi Chi.” giọng trầm xuống, hít sâu một , –
“Sau khi thành hôn, lẽ sẽ lập tức đưa nàng đến Biện Kinh.”
“Chúng sẽ ở Hà Đông.”
“Bởi ở Biện Kinh, còn việc trọng yếu hơn.”
Lâm Kinh Chi ngẩn : “Đi Biện Kinh?”
“Ừ.” Bùi Nghiên gật đầu.
Hắn hạ giọng, chậm rãi phận mà bấy lâu nay vẫn giấu kín:
“Ta khiến nàng sợ, nhưng nghĩ nàng quyền .”
“Kỳ thật, trưởng t.ử của Bùi thị.”
“Mẫu là Lý phu nhân trong hoàng cung Biện Kinh, còn phụ chính là đương kim Thánh thượng. Mà , là hoàng t.ử gởi nuôi tại Bùi gia.”
“Nàng gả cho , tức là hoàng t.ử phi.”
“Tương lai, chính là Thái t.ử phi… và Hoàng hậu.”
Nói đến đây, Bùi Nghiên một trút sạch những lời giấu trong lòng, nhưng dám thẳng ánh mắt của Lâm Kinh Chi.
Từ đầu sợ khiến nàng kinh hãi. giờ phút , cảm thấy nàng nên sự thật. Nếu nàng tiến Biện Kinh, sẽ mang nàng , dù là mai danh ẩn tích rời đến tận Yến Bắc, cũng hề do dự.