Chiết Xu - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-11-16 07:23:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kinh Chi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ mũi giày thêu chạy thẳng lên sống lưng, trong khoảnh khắc , sắc m.á.u gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc rút hết, tựa như gió lạnh đêm xuân thổi qua, rét buốt thấu xương.

Thiếu niên thường xuất hiện giữa đêm khuya mắt nàng rốt cuộc là ai? Sao nhũ danh của nàng?

“Ngươi ngoài .” Lâm Kinh Chi vươn tay, mạnh mẽ đẩy Bùi Nghiên một cái.

“Loảng xoảng” tiếng động vang lên nặng nề.

Bùi Nghiên vững, loạng choạng lùi một bước, theo lực đạo cẩn thận đụng khung cửa sổ phía , phát tiếng động chẳng nhỏ.

“Cô nương ?”

Từ buồng trong truyền tiếng Tình Sơn sột soạt mặc áo xuống giường.

Lâm Kinh Chi hô hấp thoáng khựng , rõ vì , nàng cố nén run rẩy trong giọng , bình tĩnh đáp:

“Không việc gì.”

“Mới khát nước, uống một chén nước thôi. Ngươi ngủ tiếp .”

“Vâng.” Tình Sơn còn nhỏ, cảnh giác nhiều, đúng lúc đêm khuya, nên đáp một tiếng mơ màng ngủ tiếp.

Trong mắt Lâm Kinh Chi vẫn mang cảnh giác về phía Bùi Nghiên, phát hiện cũng hề chớp mắt nàng. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như bầu trời đêm mênh mông, ẩn hiện ánh sáng như , chỉ một ánh khiến như rơi vực sâu.

“Ngươi .”

“Nếu còn , sẽ gọi đấy.” Nàng cố giữ giọng bình tĩnh.

Bùi Nghiên hít sâu một . Hắn vì sự xúc động mà tự trách, quả thật dọa nàng sợ.

đêm ngày tơ tưởng , nếu mấy năm gặp, chẳng khác nào g.i.ế.c còn dễ chịu hơn.

Giữa lúc hai lặng im đối diện, bụng Lâm Kinh Chi đột nhiên phát một tiếng “ục ục” nho nhỏ, âm thanh bất ngờ phá vỡ tĩnh mịch đêm dài.

“Đói bụng ?” Bùi Nghiên dịu dàng nàng, giọng nhẹ tựa gió xuân.

Tối nay Lâm Kinh Chi ăn cơm tối. Ban ngày phạm trưởng bối trách phạt, quản gia phòng bếp cũng cắt luôn bữa ăn. Nàng cùng Tình Sơn chỉ dám vụng trộm ăn mấy miếng điểm tâm khô, uống chút nước ấm cho đỡ đói.

Lâm Kinh Chi cúi đầu, để ý đến thiếu niên đang bên cửa sổ, cổ họng nàng khô khốc, nuốt một ngụm, xoay :

“Ngươi mau . Ta ngươi là ai, cũng chẳng quen ngươi.”

“Ngươi đợi một chút.” Bùi Nghiên chỉ một câu, bỗng nhảy ngoài cửa sổ, đầu mà biến mất trong đêm.

Lâm Kinh Chi tiếng động rời , bất giác đầu, chỉ kịp thấy vạt áo huyền sắc của lướt qua, vẽ nên một đường cong đẽ, biến mất còn tung tích.

Sau khi , hai chân nàng bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Bề ngoài tuy tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sợ hãi cực độ. Y phục mồ hôi lạnh thấm ướt, dán chặt lưng. Gió đêm lùa qua khung cửa mở, lạnh đến nỗi tay chân nàng tê dại.

Lâm Kinh Chi chống tay lên tường, lòng n.g.ự.c dồn dập như trống đánh. Còn kịp thở một , nàng thấy ngoài hành lang, bụi hoa, truyền đến tiếng bước chân trầm thấp mà hữu lực.

Hắn về !

Đó là phản ứng đầu tiên của nàng. Lâm Kinh Chi căng , dám động đậy. Ngoài cửa sổ, thiếu niên rõ ràng đang thở gấp, giọng khàn khàn như đè nén:

“Chi Chi.”

“Không nàng thích cái .”

“Có thể tạm xem là chứ?”

Hắn nghẹn ngào, trong thanh âm mang theo ôn nhu hề che giấu, một câu như dồn hết can đảm trong lòng.

“Là sạch sẽ.”

“Ta đến phố Tây, mua ở tiệm điểm tâm.”

Mùi ngọt thơm từ điểm tâm tỏa , trong đêm lạnh càng thêm mê . Lâm Kinh Chi khẽ run vai, chậm rãi xoay .

Trên đầu là bầu trời rộng lớn như đầm lạnh vô tận, trăng sáng treo cao, ánh loang loáng tựa lụa ngân mỏng. Thiếu niên trán lấm tấm mồ hôi, đêm cuối xuân vẫn còn rét buốt, chẳng chạy nhanh đến mức nào mới thành một mồ hôi mỏng như thế.

“Nàng nếm thử xem.”

Hắn đưa tay, cánh tay thon dài duỗi qua khung cửa sổ, tay là gói điểm tâm bọc giấy dầu. Khi mở mặt nàng, hiện miếng bánh hình đào hoa, còn bốc ấm, dường như mới lò.

Dưới ánh trăng mờ, gương mặt thiếu niên sáng trong như khắc từ ngọc, ngũ quan tinh tế, nét tuấn mỹ hiếm thấy, khiến thể rời mắt.

Lâm Kinh Chi vốn đói lả, tựa như hương thơm mê hoặc, khẽ bước tới một bước, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng c.ắ.n một miếng nhỏ.

Vị ngọt lan tràn trong miệng, đậu đỏ thơm nồng, xen lẫn chút hạnh hoa đặc trưng của ngày xuân. Hương vị ngọt lành, thuộc đến nao lòng, giống hệt những món bánh ngọt mẫu nàng từng lén trong phòng bếp thuở còn sinh thời, là thứ mà trong phủ, nàng hiếm khi nếm .

Nàng cúi đầu, chậm rãi ăn hết cả miếng bánh. Thấy trong tay vẫn còn bốn miếng, Lâm Kinh Chi do dự một lát đ.á.n.h bạo mở miệng:

“Có thể… thể cho thêm hai khối ?”

“Nha Tình Sơn của tối nay cũng ăn cơm, nàng vốn là hầu khi mẫu mất, thường chăm sóc . Ta sáng mai cho nàng một khối.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ, khẩn trương dè dặt.

Bùi Nghiên dáng vẻ cẩn thận của nàng, trong lòng như một bàn tay vô hình siết chặt. Đau, chua xót, thêm một nỗi bất lực trĩu nặng.

Khóe môi khẽ cong, cố nở một nụ , đưa cả gói bánh đến mặt nàng:

“Vốn là mua cho nàng đấy.”

“Nàng chia cho ai cũng .”

Nói , cẩn thận gói , đặt lên bệ cửa sổ. Đêm sâu, ngày mai nàng còn dậy sớm phủ thỉnh an trưởng bối, thể ở lâu.

Giờ phút , với năng lực của , đưa nàng rời khỏi Dự Chương Hầu phủ cũng chẳng thể, nhưng như thế chẳng khác nào rút dây động rừng. Cách nhất hiện giờ là âm thầm bố trí trong phủ, để từng chút một bảo hộ nàng cho chu .

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-124.html.]

CuuNhu

“Tình Sơn, tỉnh dậy .”

Tình Sơn vì đói nên ngủ mơ màng, lúc Lâm Kinh Chi nhẹ lay mới lờ mờ mở mắt.

“Cô nương… là thấy khó chịu ?” Tình Sơn dụi mắt dậy.

Trên tay Tình Sơn vẫn còn thương tích, hôm nay vì bảo vệ Lâm Kinh Chi mà ăn hai gậy, chỗ khuỷu tay sưng đỏ, ống tay áo trượt xuống, lộ vết hằn đỏ hồng nhức nhối.

Chỉ là bởi trong phủ, tứ cô nương – con của vợ cả – cẩn thận trượt chân, suýt ngã xuống hồ. Lâm Kinh Chi cùng Tình Sơn hảo tâm cứu nàng , mấy vị tỷ tỷ con thứ trong phủ vu cho là nàng đẩy tứ cô nương xuống nước.

Tuy cùng tứ cô nương giải thích rõ ràng, nhưng thái phu nhân Dự Chương Hầu phủ vẫn phạt Lâm Kinh Chi quỳ ngoài hành lang một canh giờ, còn cắt phần cơm chiều.

“Tình Sơn, ngươi ăn một chút .”

Lâm Kinh Chi nâng trong tay một đĩa điểm tâm, như nâng vật báu, đưa đến mặt Tình Sơn.

Trời khuya, nước ấm trong phòng sớm nguội lạnh. Tình Sơn đói đến choáng váng, chẳng kịp khách khí, vội vàng c.ắ.n lấy một miếng ăn ngấu nghiến.

Đợi bụng ấm lên, nàng mới lo lắng hỏi:

“Cô nương, điểm tâm ... lấy từ ? Nếu để thái phu nhân cô nương lén giấu đồ ăn, chắc chắn sẽ phạt nặng.”

Lâm Kinh Chi mỉm , khẽ dấu im lặng:

“Ta cũng là ai, chỉ lặng lẽ đưa đến thôi.”

“Ngươi chớ ngoài, sẽ ai .”

Tình Sơn nghiêm túc gật đầu: “Cô nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối .”

Lâm Kinh Chi nhét thêm một miếng điểm tâm tay nàng:

“Ngươi ăn thêm . Còn hai miếng, để một miếng cho bà bà vẫn giúp chúng , miếng cuối giữ , sáng mai hai chia mỗi một nửa.”

……

Sau khi rời khỏi tiểu viện hẻo lánh nơi Lâm Kinh Chi ở, Bùi Nghiên mặt đổi sắc về thư phòng trong rừng phong sâu nhất Bùi gia. Ánh lạnh như sơn trầm dừng kẻ đang quỳ đất – Sơn Thương.

“Dự Chương Hầu phủ hôm nay xảy chuyện gì? Vì báo ?”

Sơn Thương sắc mặt trắng bệch, dám ngẩng đầu: “Chủ tử... thuộc hạ đáng c.h.ế.t.”

“Ám vệ doanh và thuộc hạ đều cho rằng đó chỉ là việc nhỏ trong Dự Chương Hầu phủ, cần thiết kinh động đến ngài, sợ trì hoãn chính sự.”

Bùi Nghiên khẽ nhíu mày, khóe môi lạnh lẽo nhấc lên một độ cong sắc bén:

“Ám vệ doanh cho rằng thế nào mới là chính sự của ?”

“Tự ý quyết định, giấu giếm báo, ngươi cho rằng bên cạnh cần loại như ?”

“Cút.”

Sơn Thương ngờ một chuyện nhỏ ở Dự Chương Hầu phủ, liên quan đến một thứ nữ chẳng ai để mắt tới, thể khiến chủ t.ử ghi tạc trong lòng.

Chính bởi tự cho khôn khéo mà phạm lớn. Hắn quỳ rạp đất, run rẩy, ngẩng đầu Bùi Nghiên:

“Chủ tử, thuộc hạ tội ... cầu ngài cho thuộc hạ thêm một cơ hội.”

Bùi Nghiên nheo mắt, đầu ngón tay thon dài cầm lấy chủy thủ sắc bén thể c.h.é.m sắt như bùn, thong thả cúi xuống, ánh mắt tối tăm hàm chứa sát ý chút che giấu:

“Sơn Thương, ngươi theo bao lâu ?”

Sơn Thương chấn động, run giọng đáp:

“Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ từ khi sự theo ngài. Trước khi Bùi thái phó qua đời, còn dặn rằng thuộc hạ nhất định trở thành nhất ám vệ bên cạnh chủ tử.”

Bùi Nghiên khẽ . Trong lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao, mũi chủy thủ sắc lạnh khẽ nâng cằm Sơn Thương lên. Chỉ cần dùng sức, lưỡi đao thể lập tức xuyên qua yết hầu đối phương.

“Vậy hôm nay cho ngươi .”

“Dự Chương Hầu phủ, Lục cô nương Lâm Kinh Chi, nếu là Thái tử, nàng chính là Thái t.ử phi của , nếu là Yến Bắc Thiên tử, nàng chính là Yến Bắc Hoàng hậu.”

“Phàm là nàng ở Dự Chương Hầu phủ chịu dù chỉ một chút thương tổn, mà ám vệ doanh dám giấu báo, ngươi, tuyệt còn cơ hội thứ hai.”

Trong đầu Sơn Thương như nổi lên cuồng phong bão táp, tin nổi mà ngẩng đầu Bùi Nghiên: “Chủ tử…”

Bùi Nghiên chỉ khẽ, ném chủy thủ lên bàn, hai tay chống xuống mặt gỗ, giọng lạnh lẽo:

“Tự nghĩ kỹ . Bên cạnh , hầu hạ thiếu.”

Ngón tay Sơn Thương run rẩy dữ dội, cúi nhặt lấy chủy thủ đất, siết chặt trong tay, trầm giọng đáp: “Vâng, thuộc hạ rõ.”

Bùi Nghiên thêm, chỉ phất tay: “Lui xuống.”

Thư phòng chìm trong tĩnh lặng. Bùi Nghiên đôi mắt đỏ bừng, đưa tay mạnh mẽ lau hàng mi nước mắt thấm ướt. Từ khi trọng sinh đến nay, vẫn luôn kiềm chế xúc cảm, thế nhưng khi tin Lâm Kinh Chi trưởng bối trong phủ trách phạt mà đám thuộc hạ giấu giếm báo, rốt cuộc thể khống chế nổi cơn phẫn nộ trong lòng.

Kiếp , khi tự vẫn bên linh bài của nàng, trong đầu chỉ lặp lặp lời chất vấn của nàng trong mộng, bảo vệ nàng.

Chuyện , tuyệt cho phép tái diễn thứ hai. Dù chỉ là một vết thương nhỏ nàng, cũng chịu .

Nàng là sinh mệnh của , là niềm hối tiếc khắc cốt ghi tâm, là nghĩ đến suốt những đêm dài ngủ, là cứu rỗi duy nhất của đời .

Trong đáy mắt phủ một tầng sương mỏng, Bùi Nghiên lấy từ trong tráp lọ kim sang d.ư.ợ.c nhất, nhân đêm tối, lặng lẽ rời khỏi Bùi gia, đến Dự Chương Hầu phủ.

Lúc , đèn trong phòng Lâm Kinh Chi tắt. Nàng nhỏ bé cuộn chăn, khuôn mặt ngủ say ửng hồng, chỉ là chăn gối đều đơn bạc, chẳng chút sang quý.

Bùi Nghiên nhẹ nhàng vén ống quần nàng lên, từng động tác đều cẩn trọng như sợ nàng tỉnh giấc. Hắn bôi t.h.u.ố.c lên đôi đầu gối sưng đỏ, nơi da non rách, đợi đến bình minh mới lặng lẽ rời , để dấu vết.

Cả đời , chỉ nguyện che chở nàng trưởng thành — cưới nàng thê tử.

 

 

Loading...