Chiết Xu - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:43:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bãi triều, Bùi Nghiên trở về cung. Bên cạnh , Sơ Nhất ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay to của phụ hoàng, theo từng bước nhỏ.

“Mẫu hậu.” Sơ Nhất hành lễ với Lâm Kinh Chi, giọng trong trẻo, đôi mắt sáng trong ánh lên tia ấm áp.

Bùi Nghiên lặng lẽ liếc Lâm Kinh Chi một cái, buông tay Sơ Nhất . Hắn bước lên một bước, tay áo rộng khẽ vung, nhân đó che động tác, khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Động tác nhỏ mà dè dặt, sợ nàng né tránh.

Chuyện đêm qua ở địa lao, hai đều nhắc . trong lòng Bùi Nghiên như tảng đá lớn đè nặng, thở cũng trở nên trầm đục, cay xót.

Hắn che giấu giỏi, song rốt cuộc vẫn nàng thấu, thấy rõ bộ dáng yếu đuối đến đáng thương.

Ba cùng dùng bữa trưa. Ăn xong, Sơ Nhất theo thái giám đến thư phòng học tập. Trong điện chỉ còn hai . Bùi Nghiên im lặng Lâm Kinh Chi, môi mím chặt, tựa hồ thôi.

“Chi Chi…” khẽ gọi, trong mắt ánh lên nét do dự, chút hoảng loạn nên lời.

Lâm Kinh Chi chủ động bước đến, ôm lấy vòng eo rắn chắc của , bàn tay khẽ vỗ lưng, giọng nhẹ như gió xuân:

“Phu quân, chuyện đều qua .”

“Nếu thể tha thứ cho phu quân, thì phu quân cũng nên để những chuyện của kiếp kết thúc tại đây. Trời cao thương xót, cho chúng sống đời , chẳng để cùng về phía ?”

“Chúng là phu thê.”

Lưng Bùi Nghiên cứng đờ, dần dần thả lỏng. Hắn dám ôm chặt, chỉ khẽ cúi đầu, hôn lên mái tóc nàng, nụ hôn mang theo bao nén nhịn và run rẩy.

Rồi nhẹ nhàng bế nàng lên giường, động tác cẩn thận như sợ chạm vỡ một giấc mộng. Trong đôi mắt tràn ngập nhu tình, nữ nhân mắt là cứu rỗi duy nhất của .

Kiếp , đ.á.n.h mất nàng. Kiếp , nàng trở thành tất cả niềm tin còn sót trong lòng .

Thẩm Quan Vận c.h.ế.t, Trình Xuân Nương tự tận, Ngũ thị cùng đám quyến cũng xử phạt đến nhà tan cửa nát.

Đến nay, còn nên chất chứa hận thù nữa. Phần đời còn , dùng để yêu thương nàng, duy nhất nguyện gìn giữ.

Hai mắt Bùi Nghiên ươn ướt. Lửa nóng trong tim cuộn trào, cố chớp mắt ép nước mắt trở về, kéo chăn đắp cho nàng:

“Ngủ một lát . Giờ ngọ ngoài, ở đây phê sổ con.”

Lâm Kinh Chi ngủ chẳng bao lâu, chỉ một canh giờ tỉnh. Quả nhiên, Bùi Nghiên vẫn bên án, cần mẫn phê duyệt tấu chương. Bên cạnh , đống sổ con cao như núi nhỏ.

Vân Mộ và Khổng ma ma khẽ bước , dâng thêm nóng, lặng lẽ lui .

Lâm Kinh Chi yên thật lâu, nghiêng nhích gần. Đôi mắt nàng ánh lên nụ dịu dàng, gương mặt nghiêng tuấn tú .

Hắn vẫn như xưa, chẳng khác mấy so với thuở niên thiếu, chỉ là giữa chân mày khắc thêm vài nét uy nghi của bậc thiên tử.

Năm Nguyên Trinh thứ ba mươi chín, cuối mùa xuân, Hoàng hậu hạ sinh một tiểu công chúa tại Đại Minh Cung. Công chúa sinh đêm rằm, nên đặt nhũ danh là “Tiểu Nguyệt Lượng” – nghĩa là “ánh trăng nhỏ”.

Đêm , Lâm Kinh Chi bất ngờ trở . Vì gần ngày sinh, trong cung sớm bố trí đầy đủ ngự y và bà đỡ trực đêm. Thái y Tịch Bạch thậm chí dọn đến thiên điện bên cạnh Đại Minh Cung để tiện chờ.

Bùi Nghiên vốn là điềm đạm trầm , nhưng đêm đó sắc mặt trắng bệch, ngoài phòng sinh, tiếng rên khẽ mà tim như bóp nghẹt, suýt nữa mất lý trí.

May mà , Lâm Kinh Chi kinh nghiệm, so với khi sinh Sơ Nhất thì thuận lợi hơn nhiều. Đến rạng sáng, tiếng lanh lảnh của tiểu công chúa vang lên, cả Đại Minh Cung như thở phào.

Khổng ma ma ôm đứa bé tắm rửa, bọc trong tã lụa trắng tinh, dâng lên cho hoàng đế, giọng run run vui sướng:

“Chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu nương nương hạ sinh công chúa bình an.”

“Hoàng hậu nương nương hạ sinh một tiểu công chúa!”

Bùi Nghiên chỉ thoáng liếc qua đứa bé Khổng ma ma ôm trong lòng, lời nào, vội vàng sải bước phòng sinh. Hắn bất chấp phép tắc, quỳ xuống nắm chặt bàn tay lạnh toát đầy mồ hôi của Lâm Kinh Chi, đôi mắt đỏ hoe:

“Chi Chi…”

Lâm Kinh Chi cố gắng mỉm , giọng khẽ như thở:

“Nghe bà đỡ là tiểu công chúa, phu quân qua ?”

Bùi Nghiên gật đầu, giọng khàn khàn:

“Nhìn . So với khi nàng sinh Sơ Nhất năm đó, nhanh hơn ba canh giờ, coi như trời thương.”

Lâm Kinh Chi mệt đến cực độ, chẳng bao lâu chìm giấc ngủ. Khi nàng tỉnh , ánh chiều nghiêng cửa sổ. Bên giường, Bùi Nghiên cùng Sơ Nhất – một lớn một nhỏ – bên cạnh nôi nhỏ. Tiểu Nguyệt Lượng trong nôi, ngoan ngoãn ngủ say.

Lâm Kinh Chi khẽ chớp mắt, nàng động, Bùi Nghiên lập tức đầu :

“Tỉnh ?”

Hắn khẽ kéo sợi dây treo chuông nhỏ, lâu , Khổng ma ma mang hộp thức ăn từ ngoài điện tiến .

Đợi bà đặt đồ xong và lui , Bùi Nghiên liền mở nắp hộp, dọn món lên bàn thấp, dịu giọng hỏi:

“Để đút nàng ăn nhé?”

Lâm Kinh Chi khẽ gật đầu.

Theo lời dặn của Tịch Bạch, khi sinh nên ăn đồ bổ quá sớm, nên bữa ăn hôm chỉ là vài món thanh đạm. Nàng chỉ ăn nửa chén cháo lắc đầu. Bùi Nghiên ép, chỉ nhẹ giọng:

“Ăn ít nhưng nhiều bữa cũng .”

Rồi cúi , nhẹ nhàng bế đứa bé đang ngủ trong nôi lên:

“Nàng xem, ai cũng con bé càng lớn càng giống nàng.”

Tiểu Nguyệt Lượng còn đỏ hỏn, ngũ quan rõ ràng, nhưng quả thật thấp thoáng vài nét của Lâm Kinh Chi. Nàng ôm con lòng, đứa nhỏ ngủ say, thở thơm ngọt, đôi môi nhỏ phập phồng như đang mút sữa.

Bên cạnh, Sơ Nhất nhón chân tiểu , ánh mắt đầy yêu thích. Cậu khẽ kéo tay áo phụ , giọng nhỏ nhẹ:

“Phụ hoàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-121.html.]

“Sơ Nhất lớn bảo vệ mẫu hậu, còn bảo vệ cả Tiểu Nguyệt Lượng nữa.”

“Tiểu Nguyệt Lượng cũng quan trọng như mẫu hậu .”

Bùi Nghiên khẽ mỉm , cúi sửa góc chăn cho Lâm Kinh Chi, khóe mắt lẫn mày đều dịu dàng:

“Ừ. Vậy Sơ Nhất mau lớn để che chở cho họ.”

Lâm Kinh Chi trêu đùa nữ nhi một lát, uống thêm vài ngụm nước ấm do Bùi Nghiên đút, chẳng mấy chốc .

Sau khi nàng ngủ, v.ú nuôi ôm Tiểu Nguyệt Lượng sang phòng bên cho bú. Bùi Nghiên thì tiểu thư phòng, lấy kinh Phật chép từng dòng.

Từ khi nàng mang thai, nguyện: chỉ cần Chi Chi bình an sinh nở, sẽ chép kinh Phật suốt một năm để tạ ơn trời Phật.

Khi sự yên , ngoài thành tuyết rơi tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bút sột soạt nơi thư phòng, từng nét chữ chứa cả lòng thành.

Tiểu Nguyệt Lượng tuy còn nhỏ, nhưng ngoan ngoãn hơn Sơ Nhất năm xưa nhiều. Bình thường quấy , chỉ khi đói tã mới khẽ hừ hừ hai tiếng. Khi Bùi Nghiên và Lâm Kinh Chi bế, con bé còn nở nụ khiến ai cũng tan chảy.

Một ngày nọ, Sơ Nhất buổi học trở về, đôi mắt đỏ hoe, im lặng mặt Lâm Kinh Chi.

CuuNhu

Nàng ngẩn , hiếm khi thấy con trai ủy khuất như .

“Sao thế?”

Nàng dịu dàng lau giọt lệ nơi khóe mắt , ôm lòng.

Ban đầu, Sơ Nhất chỉ mím môi, chẳng chịu , mắt vẫn hoe đỏ.

Lâm Kinh Chi khẽ hiệu cho v.ú nuôi ôm Tiểu Nguyệt Lượng ngoài, đó lấy khăn sạch lau mặt cho , rót một chén nước mật ong ấm đặt tay Sơ Nhất.

Lâm Kinh Chi hết ở cữ. Năm nay giữa hè nóng hơn năm nhiều, Bùi Nghiên lo nàng mới sinh lâu, thể còn yếu, nên dù qua tháng ở cữ, trong tẩm điện ngoài vài cung tỳ phe phẩy quạt , vẫn cho đặt thêm bồn băng.

Sơ Nhất từ gian ngoài bước , mồ hôi lấm tấm trán, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ấm ức, càng khiến Lâm Kinh Chi xót lòng.

“Mẫu hậu.”Sơ Nhất uống ngụm nước, tâm tình mới dần dịu xuống.

Cậu ngẩng đầu Lâm Kinh Chi, dè dặt :

“Mới nãy nhi tử ngang qua Ngự Hoa Viên, hai tiểu cung thị bàn tán... bọn họ , khi mẫu hậu cùng phụ hoàng sinh Tiểu Nguyệt Lượng, nhất định sẽ còn thương Sơ Nhất nữa.”

Nói tới đây, giọng nghẹn , hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào nhưng vẫn cố kìm, dáng điệu tội nghiệp khiến nỡ .

“Sơ Nhất cảm thấy, phụ hoàng cùng mẫu hậu thật sẽ vì Tiểu Nguyệt Lượng mà thương con nữa ?” Lâm Kinh Chi buồn thương con, dịu dàng hỏi.

Sơ Nhất lắc đầu thật mạnh:

“Sẽ . Phụ hoàng và mẫu hậu nghiêm khắc với Sơ Nhất, vì Sơ Nhất là Thái tử, là sẽ nối ngôi Yến Bắc .”

Lâm Kinh Chi gật đầu mỉm :

“Nếu con hiểu, còn buồn?”

Lúc , Sơ Nhất mới bật nức nở, tiếng “oa” non nớt vang lên nghẹn ngào:

“Bởi vì... trong trí nhớ của Sơ Nhất, phụ hoàng tuy đến thăm, nhưng từng ở bên Sơ Nhất lớn lên. Dù cữu cữu, hoàng cữu gia, nhưng mỗi khi nghĩ đến phụ hoàng, lòng Sơ Nhất vẫn thấy buồn... Mẫu hậu, Sơ Nhất nên như thế, nhưng những lời của mấy tiểu nội thị , Sơ Nhất cứ thấy tủi .”

Lâm Kinh Chi khẽ thở dài. Nàng vẫn nghĩ con còn nhỏ, chuyện cũ chẳng khắc ghi trong lòng, nào ngờ nhớ kỹ đến . Nàng ôm chặt Sơ Nhất, hôn lên giữa trán , lấy khăn lau khô nước mắt:

“Giờ thì ? Còn thấy buồn nữa ?”

“Mẫu hậu cùng phụ hoàng thêm Tiểu Nguyệt Lượng, nghĩa là Sơ Nhất lớn lên thêm một để bảo vệ, ?”

“Trên đời , thêm một cùng con chung huyết mạch, yêu thương con, chẳng là chuyện ?”

Sơ Nhất gật đầu, đôi mắt đen nhánh chớp chớp:

“Giống như mẫu hậu yêu phụ hoàng ?”

Lâm Kinh Chi bật :

“Không giống thế. Sau khi Sơ Nhất trưởng thành, cũng sẽ gặp nữ nhân yêu con và ở bên con suốt đời. Tiểu Nguyệt Lượng sẽ là bầu bạn cùng con từ nhỏ, khi con buồn, sẽ lặng lẽ ở bên an ủi.”

“Mẫu hậu cùng phụ hoàng của con, sẽ thêm Tiểu Nguyệt Lượng mà bớt yêu Sơ Nhất .”

Nghe , Sơ Nhất rốt cuộc cũng thôi , lòng nhẹ nhõm hơn. Cậu hiểu rõ, hai đều yêu thương cả hai như , chỉ là vì phận khác biệt mà cách đối đãi phần khác. Dẫu trông ngoài chững chạc, nhưng trong lòng vẫn chỉ là đứa trẻ, đôi lúc tủi một chút, cũng là điều dễ hiểu.

Khi Bùi Nghiên từ Ngự Thư Phòng trở về, Sơ Nhất khôi phục dáng vẻ hoạt bát thường ngày, chỉ hốc mắt đỏ.

Bùi Nghiên cau mày, liếc Lâm Kinh Chi một cái, hỏi gì. Hắn đưa tay bế Sơ Nhất lên đặt đầu gối, tay ôm lấy Tiểu Nguyệt Lượng vẫn đang ngủ.

Từ khi trở Yến Bắc đến nay, hiếm lắm mới lúc cha con gần gũi thế . Sơ Nhất thoáng ngẩn , lập tức ôm cổ Bùi Nghiên, khẽ dựa lòng , khẽ gọi: “Phụ hoàng.”

“Ừm.”

Bùi Nghiên khẽ , hỏi Sơ Nhất hôm nay học hành thế nào, luyện công chăm chỉ . Sau khi trả lời, rụt rè ngẩng đầu, thì thầm:

“Phụ hoàng, hôm nay Sơ Nhất hình như chút náo tính tình… xin phụ hoàng.”

Bùi Nghiên ánh mắt dịu , hề trách mắng:

“Đã sai, tự nhiên trách. Con nhớ, Tiểu Nguyệt Lượng là công chúa của trẫm, còn con chỉ là hoàng tử — mà còn là trữ quân của Yến Bắc.”

“Ta cùng mẫu hậu đều yêu các con như , nhưng phận và trách nhiệm các con gánh vác, từ khi sinh giống .”

 

 

Loading...