Chiết Xu - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:40:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kinh Chi Bùi Nghiên nắm tay, lòng bàn tay khẽ run. Nàng Thẩm Chương Hành, cố gắng ép xuống cảm xúc đang dâng trào.

 

“Ngài hiện giờ sống chứ?”

CuuNhu

 

Thẩm Chương Hành khẽ gật đầu. Bàn tay ông nắm chặt, môi run run mà nghẹn lời, chỉ ánh mắt lay động, chứa trăm ngàn điều .

 

Hai lặng lẽ thật lâu, ai mở miệng.

 

Cuối cùng, Lâm Kinh Chi rút nhẹ tay khỏi lòng bàn tay ấm áp của Bùi Nghiên, bước lên một bước, :

 

“Ngài gặp Sơ Nhất ?”

 

“Năm đó rời khỏi Yến Bắc, vẫn cảm tạ ngài.”

 

Thẩm Chương Hành khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng rung động. Quả thật, ông vẫn mong gặp đứa trẻ . Khi giam trong Đại Lý Tự, điều khiến ông lo lắng nhất là thể yếu ớt của nàng chịu nổi đường xa .

 

Việc Thẩm thị mưu phản năm đó, chính tay ông là chặt đứt. Không chỉ vì thành cho Lâm Kinh Chi, mà còn vì thế cục thiên hạ, vì bá tánh Yến Bắc, vì chữ “nghĩa” thể dứt.

 

Lâm Kinh Chi để ông thêm, chỉ sang gọi:

 

“Tình Sơn.”

 

“Ngươi mời Thái tử điện hạ đến đây.”

 

“Dạ, nương nương.”

 

Sơ Nhất nắm tay Tình Sơn tới, đôi mắt trong suốt ánh lên tò mò:

 

“Tình Sơn tỷ tỷ, mẫu tìm chuyện gì ?”

 

Tình Sơn xuống, dùng khăn lau mồ hôi mỏng trán , chỉnh vạt áo còn xộc xệch:

 

“Nương nương đưa điện hạ gặp một . Mau , điện hạ.”

 

“Được!” Sơ Nhất vui vẻ gật đầu.

 

“Lại đây.” Lâm Kinh Chi khẽ vẫy tay, đuôi mắt đỏ hoe, nhưng môi vẫn nở nụ dịu dàng.

 

“Mẫu nhớ Sơ Nhất ?”

 

Sơ Nhất lon ton chạy , ngẩng đầu nàng, đôi mắt đen láy chớp chớp, trong veo như nước suối.

 

Lâm Kinh Chi vuốt mái tóc tơ mềm mại của , đầu Thẩm Chương Hành đang cách đó xa, sắc mặt còn mang chút khẩn trương.

 

“Đi, chào ngoại tổ phụ con.”

 

“Ngoại tổ phụ từng là vị tướng quân dũng mãnh nhất chiến trường đấy.”

 

Nàng nhẹ vỗ vai một cái.

 

Sơ Nhất ngoan ngoãn bước đến mặt Thẩm Chương Hành. Cậu bé khuôn mặt giống Bùi Nghiên, tuấn tú mà sáng sủa, hai má còn phúng phính nét trẻ thơ. Giọng non nớt nhưng rành rọt:

 

“Ngoại tổ phụ, con là Sơ Nhất.”

 

“Là bảo bối của phụ và mẫu .”

 

Trong khoảnh khắc, mắt Thẩm Chương Hành đỏ lên, cổ họng nghẹn . Cảm xúc nén sâu bao năm chợt vỡ òa, ông cúi , dang tay bế đứa nhỏ lên.

 

Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt già nua:

 

“Hài tử ngoan… ngoại tổ phụ thích Sơ Nhất, Sơ Nhất cũng là bảo bối của ngoại tổ phụ.”

 

Sơ Nhất bật khanh khách, ngoại tổ phụ nâng cao lên trung:

 

“Mẫu ! Sơ Nhất cũng thích ngoại tổ phụ!”

 

Lâm Kinh Chi mỉm gật đầu, dịu dàng:

 

“Vậy con cùng ngoại tổ phụ chơi một lát . Tới giờ ăn, mẫu sẽ sai gọi.”

 

Khi Thẩm Chương Hành ôm Sơ Nhất rời khỏi, Bùi Nghiên lặng lẽ dang tay ôm lấy nàng, giọng khàn khàn, ẩn chứa thương tiếc:

 

“Chi Chi, khiến nàng đau lòng .”

 

“Ta chỉ giúp nàng gỡ bỏ khúc mắc trong lòng.”

 

Lâm Kinh Chi rưng rưng mắt, để mặc ôm, khẽ lắc đầu:

 

“Không đau lòng.”

 

“Thiếp , phu quân hiểu rõ, Thẩm gia là khúc mắc mà cả đời cũng khó lòng hóa giải.”

 

nay, tuy thể tha thứ bọn họ, song cũng còn hận nữa.”

 

“Tuy gọi ông là phụ , nhưng Sơ Nhất gọi là ngoại tổ phụ, cũng xem như .”

 

“Thẩm gia tan, Thẩm thái phu nhân cũng chẳng còn nhớ rõ điều gì. Thiếp cũng nên buông bỏ một phần. Không là tha thứ, mà là vì từng cứu rỗi.”

 

“Bùi Nghiên…” Giọng Lâm Kinh Chi nghẹn , bờ vai khẽ run. “Cảm ơn .”

 

Bùi Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, hôn giọt lệ còn vương nơi má:

 

“Đừng .”

 

“Chi Chi của , đừng nữa, ?”

 

“Ừm.” Giọng mũi Lâm Kinh Chi khẽ đáp, mềm như thở.

 

Đến giờ Ngọ, Thẩm Chương Hành dẫn Sơ Nhất đồng chơi. Khi trở về, trong tay Sơ Nhất dắt theo một con nghé nhỏ, hưng phấn vẫy tay gọi lớn:

 

“Mẫu !”

 

“Đây là ngoại tổ phụ tặng Sơ Nhất lễ vật!”

 

“Ngoại tổ phụ thể nuôi ở đây, rảnh rỗi khi Sơ Nhất xuất cung thăm nó!”

 

Lâm Kinh Chi nhịn bật . Hồi sáng còn xe, cứ nhắc mãi chuyện nuôi trâu, giờ thật sự toại nguyện. Tuy trong cung tiện, nhưng Thẩm Chương Hành rốt cuộc vẫn chiều theo ý đứa nhỏ, thỏa mãn nguyện vọng ngây thơ .

 

Chiều muộn, bốn cùng dùng bữa trong sân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-112.html.]

Món ăn đơn sơ: rau đồng, cá suối, măng muối, cá chiên vàng ruộm, canh vịt hầm nấm rừng… Tất cả đều là vị quê mùa, chẳng thể sánh với Ngự Thiện Phòng trong cung, song Lâm Kinh Chi ăn hơn hẳn ngày, cơm gạo tẻ trong chén cũng hết sạch.

 

Bùi Nghiên nàng, trong lòng ngầm ghi nhớ. Sau , chỉ mong nàng thể sống những ngày an lành, thanh thản như thế.

 

Đêm hè, trăng non treo cao.

 

Bùi Nghiên cùng Thẩm Chương Hành hàng rào tre, chuyện khẽ khàng chẳng ai rõ.

 

Trong nhà, Lâm Kinh Chi cùng Sơ Nhất giường, nàng cầm quạt tròn phe phẩy nhè nhẹ. Sơ Nhất tắm rửa xong, ngoan ngoãn rúc bên cạnh , say sưa kể chuyện cả ngày chơi những gì.

 

Nói đến cuối, dừng , đôi mắt đen láy mở to, khẽ hỏi:

 

“Mẫu , ngoại tổ phụ là ai ? Là phụ của ?”

 

“Ừm.” Lâm Kinh Chi khẽ gật đầu.

 

Sơ Nhất vòng tay ôm lấy cánh tay nàng, giọng nhỏ như muỗi:

 

“Hôm nay ngoại tổ phụ bảo, ông và nhà từng chuyện với mẫu và ngoại tổ mẫu.”

 

“Có thật như ạ?”

 

Sơ Nhất mới năm tuổi, nhưng hiểu phân biệt đúng sai, thiện ác. Lâm Kinh Chi con đường sẽ chẳng giống thường, nên cũng chẳng giấu diếm điều gì.

 

Nàng nắm bàn tay nhỏ mềm mại, giọng dịu dàng:

 

“Ngoại tổ phụ và Thẩm gia quả thật từng phạm sai lầm. Những việc , mẫu thể tha thứ.”

 

Sơ Nhất giống họ.”

 

“Ngoại tổ phụ thương Sơ Nhất thật lòng.”

 

“Đợi con lớn thêm chút, mẫu sẽ kể rõ cho con , ?”

 

Sơ Nhất nghiêng đầu suy nghĩ, ngây thơ gật đầu:

 

“Là giống phụ hoàng ?”

 

,” Lâm Kinh Chi khẽ , “...cũng là bậc nam tử như phụ hoàng con.”

 

“Thiên hạ chi chủ.”

 

Sơ Nhất mí mắt dần nặng, bàn tay mềm mại khẽ kéo lấy tay áo Lâm Kinh Chi chìm giấc ngủ.

 

Không lâu , Bùi Nghiên từ gian ngoài bước .

 

Hắn men, ánh mắt thâm trầm như mặt hồ sâu.

 

“Chi Chi.”

Đầu ngón tay nam nhân khẽ dừng bên má nàng, ánh rõ cảm xúc, chỉ thấy trong con ngươi khẽ rung nhẹ.

 

Khác hẳn dáng vẻ thanh lãnh, ít d.ụ.c vọng thường ngày, động tác của lúc lộ vài phần cường thế, bá đạo. Đó là bản tính ẩn sâu trong cốt tủy — những năm tháng chinh chiến nơi Yến Bắc, cùng nỗi đau và hối hận khắc cốt ghi tâm, mài giũa thành trầm tĩnh, sắc bén. Ít nhất mặt nàng, vẫn luôn tự khắc chế.

 

Lâm Kinh Chi khẽ dậy, định sai nha đưa Sơ Nhất ngoài, nào ngờ trong chớp mắt, Bùi Nghiên cúi , động tác nhẹ nhàng mà bế lấy Sơ Nhất:

“Để ôm nó về.”

 

Nhìn dáng , đuôi mắt còn ửng đỏ, nhưng trông giống kẻ say đến mê loạn.

 

Sơ Nhất mơ màng mở mắt, thấy bế là Bùi Nghiên, liền đưa tay dụi mắt, khẽ lẩm bẩm một tiếng, ngả đầu n.g.ự.c , ngủ mê mệt.

 

Khi Bùi Nghiên trở về phòng, Lâm Kinh Chi chỉ tay về phía bàn, nơi đặt sẵn bát canh giải rượu:

“Thiếp chuẩn canh giải rượu cho phu quân.”

 

Bùi Nghiên gật đầu, bưng chén lên, yết hầu khẽ chuyển, uống một cạn sạch.

 

“Chi Chi, tắm.”

Giọng trầm thấp, mang chút khàn khàn. Hắn vẫn nhớ lời nàng dặn, trong thời gian , chạm nàng.

 

Rượu , thể nóng bừng, như luồng khí kìm nén mà trào dâng.

 

Lâm Kinh Chi thấy nhấc chân bước tịnh phòng, chỉ thêm một lát, cũng theo.

 

Phòng tắm nơi đây tuy chẳng thể so với trong cung, nhưng đối với chốn thôn trang , hẳn là nơi từng Bùi Nghiên lui tới khi xuất hành. Gian tịnh phòng xây cất tinh xảo, tường vách sạch sẽ, hương gỗ thoang thoảng.

 

Sương mù giăng phủ, nước mênh mông. Nàng thấy lưng nam nhân trắng lạnh, mái tóc đen ướt đẫm dính bên cổ, ánh đèn ấm áp hắt lên sườn mặt tuấn dật, sắc bén của . Hắn hẳn là say thật , gương mặt nước nhuộm thành màu hồng nhạt, khiến khí thế thường ngày cũng trở nên mềm .

 

Nghe tiếng bước chân lưng, Bùi Nghiên chợt đầu.

 

Khoảnh khắc trông thấy Lâm Kinh Chi, ánh mắt lập tức dịu , chút lúng túng, tay khẽ siết lấy chiếc khăn, những khớp xương mu bàn tay nổi lên rõ rệt, gân xanh cũng căng, lộ sự kiềm chế đang dâng tràn.

 

“Chi Chi.” Giọng trầm thấp.

Lâm Kinh Chi từng bước gần, cố gắng bình tĩnh giọng : “Thiếp giúp phu quân xoa bóp lưng?”

Bùi Nghiên , hàm căng , ánh mắt nặng nề dừng Lâm Kinh Chi: “Chi Chi xác định ?”

“Ta xác định khi khắc chế , sẽ chuyện gì.”

Lâm Kinh Chi mím môi Bùi Nghiên. Nàng từ trong tay áo móc một chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, giơ tay che mặt Bùi Nghiên ngăn tầm mắt . Giọng ôn nhu mềm mại: “Nếu phu quân thấy , thể kiềm chế hơn chút .”

Khoảnh khắc giọng nàng dứt, lòng bàn tay mềm mại dừng vai cổ trắng nõn , nhẹ nhàng ấn xuống. Sức nàng lớn, thủ pháp như mèo con cào ngứa, mỗi một đều là sự thử thách đối với ý chí .

“Chi Chi.”

“Ta thật sự sẽ khắc chế . Mặc dù hứa với nàng nhiều, cũng cố hết sức , nhưng từng là chính nhân quân tử.”

Lâm Kinh Chi nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên vành tai Bùi Nghiên. Nàng dùng răng nanh nhẹ nhàng c.ắ.n một cái, đầu lưỡi mềm mại như như lướt qua.

Chỉ thấy Bùi Nghiên thở dốc một tiếng, trầm thấp nghẹn ngào. Trận ân ái hôm cũng thể thỏa mãn sự chờ đợi khổ sở suốt năm năm của .

Bùi Nghiên bỗng nhiên dậy từ thùng tắm. Bàn tay lớn bóp lấy vòng eo thon thả của Lâm Kinh Chi, kéo nàng trong ngực. Ngực nóng bỏng dán thể nàng. Bọt nước ướt y phục nàng.

Quần áo mùa hè mỏng manh, khi dính nước dán , càng khiến thể nàng yểu điệu gợi cảm khiến m.á.u nóng bốc lên.

Chiếc uyên ương thêu áo lót lờ mờ hiện hình dáng. Hắn chỉ cần đầu ngón tay dùng sức, kéo rách y phục nàng là thể thấy cảnh xuân nhiều hơn.

Bùi Nghiên do dự, cúi hôn nàng.

Hương rượu nhàn nhạt, hòa với mùi hương tùng lạnh . Đầu ngón tay Lâm Kinh Chi cuộn chặt. Nàng ít khi chủ động, hôm nay như , chỉ là quyết định tùy hứng một phen.

Nàng bàn tay nâng lên, nửa thể đều lơ lửng.

“Chi Chi.”

“Không lời nào, coi như nàng đồng ý.”

Nụ hôn Bùi Nghiên phong bế bộ âm thanh bên trong yết hầu Lâm Kinh Chi.

Không qua bao lâu, tịnh phòng dần dần tràn tiếng ngâm khẽ nhợt nhạt, tiếng nước từng hồi, như cá lớn xuyên qua sông nước, càng tiến Long Môn.

“Chi Chi thích như đúng ?”

Bùi Nghiên dùng hết sức lực. Cái sự cường thế toát từ trong xương cốt rốt cuộc thể che giấu.

Hắn tất cả của nàng, nàng cùng theo mất kiểm soát chìm đắm.

“Bùi Nghiên.” Lâm Kinh Chi mở to đôi mắt sương mù mênh mông. Lệ chí khóe mắt hồng như chu sa. Lòng bàn tay nàng cấu lưng , vì chịu đựng mà dùng sức lực lớn.

Đôi môi đỏ nàng hé mở, dường như điều gì.

ngay đó, vì cảm xúc cực hạn, nàng bỗng nhiên thành tiếng trong lòng , lưng nàng mất kiểm soát run rẩy ngừng.

“Ta nhớ .”

“Bùi Nghiên.”

Sau khi Lâm Kinh Chi lên đỉnh qua , khi ngất, giọng nàng nghẹn ngào .

 

 

Loading...