Chiết Xu - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:38:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối xuân, băng tuyết tan, trời đất dần nhuốm ấm.

Bùi Nghiên hầu như suốt một đêm chẳng chợp mắt, chỉ đến khi gà gáy mới mơ màng . Sáng nay vốn lâm triều, nhưng thức dậy thấy sức lực chẳng đủ, thể nặng trĩu.

Ánh mắt dừng nơi đang cuộn trong lòng ngực, Lâm Kinh Chi ngủ say, hình nhỏ nhắn thu như con mèo ngoan mềm mại.

Đêm qua, tuy nàng sợ thể suy nhược mà kiên quyết cự tuyệt, nhưng vẫn kìm , ôm nàng lòng, hôn đến khi nàng thở run rẩy, mặt mày ửng đỏ, khóe môi sưng nhẹ. Giờ , khóe mắt nàng vẫn vương một nét hồng nhạt, má phấn hây hây, dung nhan tựa xuân họa.

Hắn khẽ động, nàng tỉnh.

“Ưm…” Lâm Kinh Chi dụi dụi mắt, giọng khàn khàn, khẽ gọi: “Phu quân?”

Vẫn là vẻ ngái ngủ, mắt mở hẳn, mềm mại khiến tim tan .

Bùi Nghiên mỉm , duỗi tay đỡ eo nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Có đói ?”

“Để sai Khổng ma ma mang đồ ăn đến.”

Lâm Kinh Chi ngơ ngác gật đầu, nàng từ Nguyệt Thị trở về Yến Bắc, đường xa dằng dặc, xe ngựa lắc lư khiến nàng chẳng nghỉ ngơi yên chút nào. Giờ yên tâm , thể mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến.

“Vậy ngủ thêm một lát,” khẽ , “...chờ hạ triều cùng ăn.”

Giọng trầm ấm vang lên khiến nàng mà yên lòng. Lâm Kinh Chi rúc n.g.ự.c , khẽ cọ cọ, , thở đều đặn.

Bùi Nghiên nhẹ tay bước xuống giường, ngoài điện. Vân Mộ đợi từ sớm, tay bưng chậu đồng cùng đồ rửa mặt.

“Bệ hạ.” Hắn cúi đầu, lo sợ sắc mặt chủ tử.

“Sơn Thương ?” Bùi Nghiên mím môi, giọng lạnh lẽo.

Vân Mộ thấp giọng đáp, tay chỉ ngoài:

“Hồi bệ hạ, Sơn Thương tự tội, nên tự ý Nguyệt Thị quấy rầy nương nương. Hôm qua trở về, quỳ ngoài hành lang chờ xử trí.”

“Gọi lăn đây.” Giọng Bùi Nghiên tuy nhẹ, song uy nghi khiến dám trái lời.

“Tuân chỉ.”

Không lâu , Sơn Thương khập khiễng bước , quỳ gối mặt , dám ngẩng đầu:

“Thuộc hạ đáng c.h.ế.t, xin chờ bệ hạ xử phạt.”

Ánh mắt Bùi Nghiên lạnh như băng:

“Chủ ý là ai bày ?”

Sơn Thương cúi đầu, dám mở miệng.

“Lâu Ỷ Sơn?” Hắn hừ lạnh, giọng như gió đêm đ.â.m thấu tim .

Lúc , Vân Mộ bước lên một bước, hai tay nâng đồ vật, quỳ rạp xuống:

“Bệ hạ, chuyện liên quan đến Sơn Thương Lâu đại nhân.”

“Là nô tài tự ý chủ trương, cho đến Nguyệt Thị thỉnh nương nương trở về.”

“Nô tài chỉ sợ thể bệ hạ chịu nổi. Ngài thương nặng như , chẳng chịu nghỉ ngơi, nô tài… thật sự còn cách nào khác.”

Nói đến đây, hốc mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào. Trong lòng tuy ấm ức, nhưng càng nhiều là lo lắng cho chủ tử. Dù bằng sắt, cũng chẳng chịu nổi cách hành hạ , huống chi bệ hạ vẫn còn bao vết thương lành.

Đám thị vệ hầu hạ cả gan tự tiện chủ trương, vốn dĩ Bùi Nghiên nặng tay trừng phạt, để bọn họ ghi nhớ thật sâu một bài học. nghĩ đến ngày đêm mong nhớ nay trở về bên cạnh, bao nhiêu tức giận trong lòng thoáng chốc hóa thành mây khói.

Hắn hai đang quỳ nền đất — Sơn Thương và Vân Mộ — ánh mắt lạnh nhạt mà sâu xa:

“Các ngươi tự ý chủ, đáng lý trẫm nên phạt nặng.”

nương nương hồi cung, coi như các ngươi công chuộc tội.”

“Đứng lên .”

“Đi theo hầu hạ.”

“Thần tạ ơn bệ hạ.” Hai đồng thanh, vội vàng dậy, hầu hạ rửa mặt, triều phục.

Canh năm, trời hửng sáng. Gió cuối xuân đầu hạ thổi nhẹ, mang theo sương mát lạnh.

Khi đoàn rời khỏi tẩm điện Đông Cung, xuyên qua hoa viên, bỗng trông thấy một ảnh nhỏ bé đang tấn giữa sân, dáng kiên định mà nghiêm túc.

Bùi Nghiên khựng , kỹ khẽ gọi:

“Sơ Nhất!”

“Phụ !” Tiểu đồng xoay , khuôn mặt hân hoan chạy về phía , cúi hành lễ.

Bùi Nghiên cúi xuống, xoa mái tóc đẫm mồ hôi của :

“Sao dậy sớm thế? Có mệt ?”

Sơ Nhất tuy mệt, nhưng vẫn nghiêm trang lắc đầu:

“Không mệt. Vân Chí cữu cữu , nam tử hán phép mệt.”

Nghe , Bùi Nghiên bật , lòng dạt dào thương yêu. Hắn khom , bế bổng lên cao:

“Phụ hoàng mang Sơ Nhất thượng triều ? Hôm nay, Thái tử điện hạ cùng trẫm cùng lên triều.”

Sơ Nhất tròn năm tuổi, vóc dáng nhỏ mà rắn rỏi, từ lâu mẫu còn bế nổi. Không ngờ Bùi Nghiên dễ dàng nhấc bổng giữa bao ánh mắt cung nhân.

Cậu bé đỏ mặt, giọng nhỏ :

“Phụ … Sơ Nhất cưỡi ngựa , là đại hài tử . Mẫu mà thấy ôm Sơ Nhất thế , nhất định sẽ chê .”

Đứa trẻ năm tuổi , nét non nớt dần tan, lộ dáng dấp của thiếu niên lang nhỏ tuổi. Hai gò má hây hây đỏ, nơi khóe mắt phảng phất một nốt chu sa hồng ẩn, xinh xắn tựa bức họa.

Bùi Nghiên cúi xuống, khẽ , nắm lấy bàn tay bé nhỏ:

“Phụ hoàng ôm nữa, phụ hoàng dắt con thượng triều.”

“Cũng nên để bọn họ thấy qua Sơ Nhất của trẫm.”

Sơ Nhất hiểu hết ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Bùi Nghiên nắm tay. Dọc đường , bao ánh mắt trong cung đều dõi theo hai họ, song bé chẳng hề sợ hãi. Sinh tại phủ công chúa Ngọc Xu, lớn lên trong hoàng cung, ngay từ lúc mở mắt chào đời, phận của Sơ Nhất định sẵn ở vạn .

Tuyên Chính điện.

Triều thần thấy Bùi Nghiên tự dắt theo một tiểu hài tử chỉ chừng bốn, năm tuổi bước , đều sững sờ tại chỗ. chỉ một thoáng , cả đại điện liền trở nên tĩnh lặng, ai dám bàn tán nửa lời.

Chỉ cần khuôn mặt non nớt , như thể thu nhỏ từ dung nhan của đế vương, liền đủ để nhận phận của đứa bé.

Chỉ là, đều từ khi còn là Thái tử, bệ hạ cưới nguyên thê thì thể vốn yếu, há chẳng hậu duệ? Vậy đứa nhỏ là khi nào sinh ? chẳng ai dám mở miệng dò hỏi. Mấy năm nay, uy nghiêm của Bùi Nghiên thấm tận lòng .

Long ỷ rộng lớn, đủ chỗ cho hai trưởng thành , huống hồ chỉ là một đứa nhỏ.

Bùi Nghiên xuống, hề tránh né ánh mắt quần thần, thuận tay ôm Sơ Nhất đặt cạnh bên.

Sơ Nhất ngẩng đầu, ngọt ngào :

“Cảm ơn phụ .”

Một vị đại thần liền , khom :

“Bệ hạ, việc … e là hợp lễ nghi.”

Bùi Nghiên liếc một cái, ánh mắt lạnh băng. Hắn nhớ rõ, khi trọng thương năm , chính kẻ từng dâng tấu xin chọn khác nhập Đông Cung để xung hỉ, đ.á.n.h gãy hai khúc xương sườn.

Bùi Nghiên chậm rãi mở miệng:

“Trẫm chỉ duy nhất một nhi tử, Yến Bắc Thái tử.”

“Cùng trẫm đồng tọa, gì là bất kính?”

Lời dứt, vị đại thần mặt mày tái mét, chân như nhũn . Cảm giác đau nhức ở xương sườn như trỗi dậy, liền vội vàng cúi đầu lui xuống, dám hé môi nửa chữ.

Sơ Nhất yên, ngoan ngoãn vô cùng. Được Lâm Kinh Chi dạy dỗ cẩn thận, tuy tuổi còn nhỏ mà lễ phép đó. Toàn bộ buổi triều kéo dài gần hai canh giờ, vẫn thẳng lưng, kêu ca.

Bùi Nghiên mà trong lòng thầm gật đầu, sang tiếp:

“Ngoài việc lập Thái tử, trẫm còn một chuyện tuyên bố.”

Giọng vững vàng vang khắp điện:

“Trẫm hạ sính lễ đến Nguyệt Thị, chuẩn nghênh thú Ngọc Xu công chúa hậu.”

CuuNhu

“Việc chọn ngày đại điển phong hậu, giao cho Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám định chọn ngày hoàng đạo gần nhất.”

Một câu rơi xuống như hòn đá lớn ném mặt hồ đầu hạ, khiến cả đại điện dậy sóng.

Từ khi đăng cơ đến nay, hoàng đế vẫn lập hậu, ai ngờ hôm nay đột nhiên tuyên chỉ, cưới chính là Ngọc Xu công chúa của Nguyệt Thị!

Ngoại trừ Bách Lý Phùng Cát đại nhân , còn đều ngơ ngác, kịp phản ứng.

Sơ Nhất kéo nhẹ tay áo phụ , hạ giọng :

“Phụ , hình như bọn họ… mong cưới mẫu .”

Bùi Nghiên cúi mắt , khoé môi khẽ cong:

“Con nhớ, đế vương dùng quyền mưu mà trị thiên hạ. Không họ cưới . Con là Thái tử, sinh cao hơn vạn dân, nhưng cũng chí, vì nước vì dân.”

Hắn khẽ dừng một chút, giọng trầm ấm:

“Bởi vì một ngày , phụ hoàng sẽ đem thiên hạ giao tay con.”

Sơ Nhất ngẩng đầu, tuy hiểu hết, vẫn nghiêm túc gật đầu:

“Vâng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiet-xu/chuong-109.html.]

Bữa sáng, chỉ dùng một miếng bánh hoa quế cùng một chén sữa bò nóng. Giờ đang lúc thể đang phát triển, chừng tự nhiên chẳng đủ, bụng cũng bắt đầu thấy đói.

cũng chỉ là một đứa trẻ, thể kiên trì nghiêm hai canh giờ dễ.

Bùi Nghiên khẽ giơ tay, phất nhẹ áo bào:

“Bãi triều.”

Sơ Nhất chính bế khỏi điện, dọc đường mơ màng dựa n.g.ự.c , chẳng mấy chốc ngủ .

Trở Đông Cung, Lâm Kinh Chi mới tỉnh giấc, thấy ôm đứa nhỏ trở về, liền khẽ :

“Bệ hạ, Sơ Nhất ?”

Bùi Nghiên nhíu mày, nhẹ nhàng đặt Sơ Nhất xuống sập trong noãn các, đưa tay ôm lấy eo nàng, khẽ cúi đầu, môi mỏng dừng nơi giữa mi tâm nàng, giọng khàn khàn, mang theo chút giận dỗi:

“Chi Chi.”

“Hai chữ ‘bệ hạ’ xa cách quá, vẫn thích nàng gọi ‘phu quân’. Hoặc là… ‘Nghiên lang’.”

Giọng trầm thấp, mang theo thở nóng rực phả bên cổ nàng, phảng phất một hương vị mê hoặc.

Lâm Kinh Chi hề giãy giụa, thể mềm nhũn dựa lòng , ánh mắt ngập nước, lóe lên một tia e thẹn.

Bùi Nghiên cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Chi Chi, .”

Nàng khẽ đẩy , hạ giọng:

“Sơ Nhất còn đang ngủ ngoài …”

“Chàng là thiên tử, cũng nên giữ chút uy nghiêm chứ.”

Nàng tỉnh, mặc y phục thanh nhã, mái tóc đen chỉ dùng một cây ngọc trâm đơn giản búi gọn.

Bùi Nghiên khẽ nâng tay, đầu ngón tay luồn mái tóc nàng, rút lấy ngọc trâm. Món trang sức tinh xảo trong lòng bàn tay , vòng quanh giữa các đầu ngón, từng vòng, từng vòng như chạm khắc sự nhẫn nại.

“Thân thể khá .”

“Chi Chi, thật lâu …”

Lâm Kinh Chi lắc đầu, chỉ về phía bàn nhỏ bên cạnh, nơi đặt một chén t.h.u.ố.c còn ấm:

“Khổng ma ma sắc đấy. Theo lời dặn của Lâu đại nhân, mỗi ngày ba .”

“Chiều nay ngài sẽ đến tiếp tục châm cứu cho .”

Bùi Nghiên bất đắc dĩ cúi đầu, trán khẽ tựa lên giữa mi tâm nàng, khẽ , giọng thấp đến gần như năn nỉ:

“Chi Chi, thể… đừng uống ?”

Lâm Kinh Chi khẽ, lắc đầu:

“Không thể.”

Nói xong, nàng nhẹ nhón chân, kề bên tai thì thầm:

“Phu quân.”

“Nghiên lang.”

Một tiếng “phu quân” rơi xuống, ánh mắt Bùi Nghiên lập tức đỏ lên, thở trở nên nặng nề. Lòng bàn tay đang đặt ở eo nàng vô thức siết chặt.

Chén t.h.u.ố.c đắng nghét trôi qua yết hầu, chẳng thể dập tắt ngọn lửa nóng rực đang cuộn trào trong bụng .

Bùi Nghiên khắc chế một hồi, bất chợt nhíu mày, ánh mắt phượng lóe lên, nghiêng hôn mạnh lên môi nàng. Hơi thở nóng bỏng quấn lấy, Lâm Kinh Chi thở dốc, chỉ dám khẽ run, phát tiếng.

Ước chừng bằng thời gian uống cạn một chén , nụ hôn mới dừng .

Bùi Nghiên ôm lấy bờ vai nàng, lòng bàn tay chai sạn khẽ vuốt qua cánh môi đỏ mọng, giọng khàn khàn đầy tình ý:

“Chi Chi…”

“Sơ Nhất khi còn ở Nguyệt Thị, nàng cùng Bạch Ngọc Kinh và Thẩm Vân Chí dạy dỗ nó . giờ nó là Thái tử Yến Bắc, những thứ cần học cũng chỉ dừng ở đó.”

“Ta định tìm cho Sơ Nhất một vị .”

“Ừm.” Lâm Kinh Chi khẽ gật đầu.

“Phu quân ?”

Bùi Nghiên duỗi tay, khẽ nhéo cằm nàng, ánh mắt nghiêm túc:

“Ta mời Bách Lý Phùng Cát.”

“Yến Bắc , cân nhắc hồi lâu, vẫn thấy Bách Lý Phùng Cát là thích hợp nhất.”

Lâm Kinh Chi ngẩn , ngờ chọn Phùng Cát.

“Bởi vì Phùng Cát xuất hàn môn ?”

Bùi Nghiên khẽ rũ mắt:

“Ta nuôi lớn trong Bùi thị – tộc đầu Ngũ đại thế gia. Còn Sơ Nhất, sinh mang trách nhiệm.”

“Thuật quyền mưu đế vương trong Ngũ thị, sẽ đích dạy. sự khổ nhọc của bá tánh nhân gian, chỉ Bách Lý Phùng Cát mới là thể dạy nó hiểu rõ.”

“Được.” Lâm Kinh Chi nhẹ nhàng gật đầu.

Dù Ngũ thị diệt, nhưng hiềm khích giữa thế gia và hàn môn thể hóa giải trong một sớm một chiều. Chỉ thể lấy thời gian nước, thế hệ nối tiếp mà mài mòn dần.

Hai đang trò chuyện thì Sơ Nhất tỉnh giấc.

Cậu vòng qua bình phong, chạy ào lòng Lâm Kinh Chi:

“Mẫu ! Hôm nay ở Tuyên Chính Điện, con phụ cưới Ngọc Xu công chúa hoàng hậu. Có mẫu đồng ý cưới phụ ?”

Từ nhỏ trong lòng Sơ Nhất, mẫu “gả phu quân”, mà là “cưới phu quân”. Thế nên phản ứng đầu tiên của chính là: mẫu cuối cùng cũng chịu cưới phụ .

Lâm Kinh Chi hổ ho khẽ một tiếng. Trước đây khi ở Nguyệt Thị, phận của Bùi Nghiên chẳng khác gì kẻ “ dưỡng”, nàng dính dáng gì đến , nên mặc Sơ Nhất lung tung.

nay là đế vương Yến Bắc, mà giọng Sơ Nhất nhỏ, bên ngoài Khổng ma ma cùng Vân Mộ đều thấy rõ.

Bùi Nghiên duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng , hề tức giận, mà mỉm về phía Lâm Kinh Chi:

“Nếu nàng …”

“Vậy để cưới nàng cũng .”

“Dù thế nào nữa, nàng đều là Hoàng hậu của .”

Lâm Kinh Chi quấn lấy một lọn tóc, như thể chính nàng cũng quấn chặt trong lòng . Cái tình cảm sâu nặng , chẳng cần lời cũng khiến nghẹn ngào.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy bao dung của , bàn tay mềm mại khẽ nắm lấy tay :

“Nghiên lang, cưới .”

“Của hồi môn mà mang theo, ngoài Sơ Nhất … thật chẳng gì khác.”

Bùi Nghiên lời nàng chọc đến bật :

“Sơ Nhất là đủ .”

Sơ Nhất mà chẳng hiểu gì, hết phụ mẫu , đôi mắt đen láy chớp chớp liên hồi.

lúc , Khổng ma ma cùng tiểu nha mang cơm trưa tiến :

“Nương nương, đến giờ dùng bữa . Tiểu Thái tử điện hạ chắc cũng đói bụng lắm.”

Sơ Nhất che bụng nhỏ, gật đầu lia lịa:

“Ma ma đúng, Sơ Nhất thật là đói bụng.”

Một nhà ba cùng trong noãn các, ăn trò chuyện. Sơ Nhất ngoan ngoãn, chẳng kén chọn cũng chẳng kiêu căng. Bùi Nghiên gắp gì, ăn nấy, dù no vẫn ngay ngắn, cầm một miếng phù dung tô, chậm rãi gặm từng chút một.

Lâm Kinh Chi ăn chậm, ăn chẳng bao nhiêu, còn đặc biệt kén chọn. Bùi Nghiên cau mày, nàng thường ngày dạy dỗ Sơ Nhất thế nào, mà thể nuôi dạy đứa nhỏ thành ưu tú đến .

Hai cha con, một lớn một nhỏ, thần thái và động tác gần như đồng bộ, cùng về phía nàng. Bùi Nghiên trầm giọng : “Chi Chi nên ăn nhiều một chút, nàng gầy quá .”

Sơ Nhất cũng gật đầu phụ họa: “Mẫu kén ăn.”

“Vân Chí cữu cữu cũng với mẫu .”

“Tịch bà bà cũng , Sơ Nhất học theo mẫu , nếu sẽ chẳng lớn nổi.”

Lâm Kinh Chi Bùi Nghiên ép uống hết một chén canh bồ câu non, ăn thêm nửa miếng điểm tâm. Nàng thật sự nuốt nổi nữa, chỉ khẽ lắc đầu.

Bùi Nghiên đành bất lực. Nàng dù dỗ ngon ngọt thế nào, chuyện ăn uống cũng chẳng thể đổi trong một hai ngày. Hắn chỉ thể dặn Ngự Thiện Phòng trong cung tốn thêm công phu, món thật tinh tế, hợp khẩu vị nàng, nàng ăn thấy ngon, tất sẽ thưởng.

Nửa canh giờ , Bùi Nghiên Ngự Thư Phòng phê tấu chương. Sơ Nhất là Thái tử, tự nhiên cũng theo cùng.

Trước khi , Bùi Nghiên sợ Lâm Kinh Chi thấy buồn, liền khẽ hôn lên đầu ngón tay trắng mềm của nàng, dịu giọng :

“Nếu nàng nhớ , cứ sai dùng nhuyễn kiệu đưa nàng đến ngự thư phòng.”

“Trong ngự thư phòng để sẵn bàn của nàng cùng bút mực, cần để ý lời khác .”

“Qua ít lâu nữa, Bùi Y Liên sẽ cùng Tề Vương về Biện Kinh.”

Lâm Kinh Chi dịu dàng , :

“Thiếp . Đợi lát nữa sẽ đến vấn an Thái hậu.”

“Được.”

Bùi Nghiên lâu, uống chén t.h.u.ố.c Vân Mộ mang đến, dắt tay Sơ Nhất rời — bởi vì Bách Lý Phùng Cát đang ở đó chờ.

 

Loading...