Chiếm Hữu - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-08-15 12:14:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Cận Bùi: “Cháu nhầm , chú giống cháu, cháu Tạ Quân Trình nhận nuôi, còn chú thì bác của Tạ Quân Trình, ông chủ lớn nhất của M.K nhận nuôi.”

Pudding Nhỏ bỗng nắm tay , an ủi.

Mộ Cận Bùi: “Khi chú thế của , mỗi tối chú đều lo lắng, sợ bố nuôi sẽ con riêng và còn yêu chú nữa. Chú nhớ bố ruột của , nếu họ còn sống, chú nghĩ dù họ lang thang cũng sẽ dẫn chú cùng.”

Món quà ý nghĩa nhất cho yêu

“Suốt một thời gian dài chú thường mơ ác mộng, trong mơ chỉ chú.”

“Bố chú mất khi chú mới hai tuổi, chú họ trông như thế nào, họ bao giờ xuất hiện trong những giấc mơ của chú, dù chú nhớ họ đến mức nào.”

“Sau khi chú lớn lên, chú mới nhận , nỗi sợ và lo lắng lúc nhỏ của chú là dư thừa vì bố nuôi yêu thương chú, kể cả ông bà nội cũng .”

Món quà ý nghĩa nhất cho yêu

“Cháu gặp họ , ở trang viên đó.”

Pudding Nhỏ: “Ông bà của bố Tạ Quân Nghị và bà Mộ Vănn Nhã cũng đối xử với cháu.”

Mộ Cận Bùi: “ , họ đều như .”

Anh nhẹ nhàng về Hà Sở Nghiêu: “Sau bố Hà Sở Nghiêu và Hoa Thần sẽ con, đó sẽ là em trai hoặc em gái của con, những đứa trẻ mới sinh còn nhỏ xíu, phiền phức, Hà Sở Nghiêu sẽ dành nhiều thời gian chăm sóc em bé.”

“Giống như bố Nguyệt Nguyệt, họ chăm sóc em trai nên Nguyệt Nguyệt học vẽ với cô Tinh Dao nhưng mỗi kỳ nghỉ Nguyệt Nguyệt đều về nhà vì bố và em trai sẽ nhớ con bé.”

“Bố Hà Sở Nghiêu cũng thể lúc nào cũng ở nhà chăm sóc cháu, cũng , giống như cô Tinh Dao và Tạ Quân Trình, họ cũng thể lúc nào cũng ở bên con.”

Sau khi giải thích khá nhiều, Mộ Cận Bùi chậm rãi, từng chữ từng chữ một: “Dù ai thắng ở tòa, với cháu thì vẫn , cháu thể yêu cầu sống cùng Tạ Quân Trình, dành nhiều thời gian bên bố nuôi, còn cuối tuần và ngày lễ, cháu thể ở cùng bố Hà Sở Nghiêu.”

Món quà ý nghĩa nhất cho yêu

Pudding Nhỏ đột nhiên còn bối rối nữa, cô bé cảm thấy đây là một lựa chọn tuyệt vời.

Cô bé dậy, ôm chầm lấy Mộ Cận Bùi, “Cảm ơn chú, cháu bao giờ vui như thế .”

Cô bé an ủi , “Chú cũng vui lên nhé. Chúng đều nhiều yêu thương chúng .”

Món quà ý nghĩa nhất cho yêu

Cô bé ghé tai thì thầm: “Cháu sẽ kể cho ai bí mật của chú, chỉ chúng thôi.”

Lòng cô bé nhẹ nhõm, Pudding Nhỏ cũng cảm thấy thèm ăn hơn, cô bé ăn hết chỗ pudding ăn một miếng bánh, đánh răng xong nhưng vẫn thể ngủ vì quá phấn khích.

Thật kỳ lạ, tối nay cô bé chẳng thấy mệt chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-288.html.]

“Chú, chú , cháu ngủ, chúc ngủ ngon.”

Mộ Cận Bùi chỉnh ánh sáng đèn cho cô bé, “Chúc ngủ ngon.”

Khi chắc chắn Mộ Cận Bùi xa, Pudding Nhỏ bất ngờ bật dậy, coi chiếc giường như một chiếc bạt nhún, nhảy lên nhảy xuống, còn tự hát theo nhạc, cả căn phòng bệnh như tràn ngập niềm vui.

khu vườn, Tạ Quân Trình cầm cháo và món ăn đóng gói mang về, thấy tiếng động ầm ĩ từ tầng, khỏi cau mày, “Pudding Nhỏ ?”

Quý Tinh Dao: “Con bé cảm thấy thoải mái , vui vẻ lắm.”

cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nỗi buồn đến nhanh, cũng nhanh. Không Mộ Cận Bùi gì để giải tỏa tâm lý cho cô bé nhưng thật bất ngờ khi cô bé vui vẻ đến thế.

Tạ Quân Trình đưa hộp đồ ăn cho cô, “Nếu cô ăn hết thì ăn hết , ăn hết thì đưa cho Mộ Cận Bùi, chỉ ngần cháo, cũng đóng gói mang về .”

Anh vài bước , “Cô với Mộ Cận Bùi, phần cháo , là nhờ Pudding Nhỏ mà , đừng nghĩ đang lấy lòng !”

Tại cửa tòa nhà bệnh viện, hai tình cờ gặp .

Cả hai đều coi đối phương như khí, ai gì.

Mộ Cận Bùi về phía khu vườn tìm Quý Tinh Dao, cô mệt mỏi cả ngày, giờ bụng đói lắm, mở hộp cháo ăn, vài món ăn kèm cũng ngon.

Cô ăn mà tâm trí tập trung, tai vang lên tiếng của Mộ Cận Bùi.

“Chú nhớ bố chú, nếu họ còn sống, chú nghĩ dù họ lang thang cũng nhất định sẽ mang chú cùng.”

“Suốt một thời gian dài, chú luôn mơ thấy ác mộng, trong mơ chỉ một chú.”

Ban nãy cô để quên chiếc túi trong phòng bệnh, khi lấy, cô thấy những lời của Mộ Cận Bùi ngay khi bước đến cửa. Những điều giấu kín trong lòng, lẽ bao giờ chia sẻ với ai.

Mộ Cận Bùi xuống ghế dài, giữ cách một mét với cô.

Quý Tinh Dao , “Cảm ơn.”

Mộ Cận Bùi hiểu cô đang cảm ơn gì, cũng thấy tiếng hét vui mừng của Pudding Nhỏ. “Không gì, cũng chẳng gì lớn lao.”

Cô ăn trong im lặng, Mộ Cận Bùi cầm cuốn tạp chí tay và lật qua lật .

Thỉnh thoảng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa hồng nhẹ nhàng.

Khi gió ngừng, khí chút oi bức.

Đột nhiên, một cơn gió mát thổi tới, Quý Tinh Dao nghiêng đầu, thấy Mộ Cận Bùi đang dùng cuốn tạp chí quạt cho cô, ngẩng cằm lên, “Nhanh ăn , cháo nguội sẽ ngon nữa.”

Anh ngừng quạt cho cô.

 

Loading...