Nguyệt Nguyệt bước đến bức tranh “Tiểu tinh linh tháp chuông”. Cô bé đặc biệt yêu thích bức tranh , vì trong lòng cô bé nó vô cùng đặc biệt. Cô Tinh Dao từng dẫn cô bé du lịch bằng xe tự lái qua Đường 50, đưa cô bé đến một thị trấn nhỏ để ngắm tháp chuông, kể cho cô bé câu chuyện về tinh linh tháp chuông.
Cô Tinh Dao cũng vẽ một bức tranh về tinh linh nhưng khác với bức ở chỗ, trong tranh của cô bóng lưng của một ông lão, đang dùng tay nâng đỡ tinh linh.
Nguyệt Nguyệt hỏi cô Tinh Dao: “Ông lão đó là ai ạ?”
Cô Tinh Dao đáp: “Đó là chú Trương.”
Nguyệt Nguyệt từng gặp chú Trương, nhưng nếu gặp, cô bé chắc chắn sẽ thích ông, vì cô Tinh Dao cũng yêu quý ông.
“Ôi, cháu xin !” Nguyệt Nguyệt mải mê tranh, lùi về và va ai đó.
Cô bé va … một ông cụ?
Có lẽ .
Ông cụ tóc hai bên bạc, đeo kính râm, khiến cô bé thấy đôi mắt của ông.
Ông cụ yên bất động tại chỗ, dường như đang cô bé. Ngay cả khi Nguyệt Nguyệt xin , ông cũng bất kỳ phản ứng nào.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, : “Cháu ông đau ? Cháu xin .”
“Không . Không đau chút nào cả.” Ông cụ cất giọng khàn khàn, khụy một gối xuống ngang tầm mắt với cô bé, vẫn đeo kính râm, “Cháu là Nguyệt Nguyệt đúng ? Tiểu tinh linh tháp chuông của cháu thật tuyệt vời. Cảm ơn cháu.”
Đôi mắt của Nguyệt Nguyệt sáng rực lên, miệng tự chủ mà há thành hình chữ O. Ông cụ thật giỏi, ông đoán ngay cô bé chính là chủ nhân của bức tranh .
cô bé tò mò, “Tại ông cảm ơn cháu? Cháu cảm ơn ông mới đúng, cảm ơn ông thích bức tranh của cháu, cũng cảm ơn ông đến tham dự triển lãm tranh của cháu.”
Bên cạnh Nguyệt Nguyệt bảo vệ đang quan sát, chằm chằm ông cụ. Ông cụ chỉ mỉm vẫy tay với cô bé, đó rời .
Chuyện nhỏ trôi qua nhanh chóng, Nguyệt Nguyệt tiếp tục xem tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-278.html.]
Trong sân phía triển lãm, Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình vẫn đang thảo luận về vụ kiện quyền nuôi dưỡng Pudding Nhỏ. Điện thoại của vang lên, gật đầu xin Quý Tinh Dao đến nơi khác máy.
Trữ Chinh báo cáo: “Mộ tổng, chú Trương đến triển lãm tranh, rời cách đây hai phút. Hôm qua, ông còn ghé một văn phòng bất động sản, ý định mua nhà. Ông chọn một khu căn hộ gần tòa nhà phòng tranh của cô Quý, bộ chỉ mất hơn mười phút.”
“À đúng , chú Trương đăng ký một điện thoại mới, mở tài khoản mạng xã hội, và chỉ theo dõi mỗi tài khoản mà cô Quý đăng ký cho Nguyệt Nguyệt.”
Trữ Chinh xin chỉ thị: “Có cần tiếp tục theo dõi chú Trương ạ?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Không cần. Các theo dõi ông , ông cả .” Chỉ là chú Trương đối phó mà thôi. Giờ đây, khi ông chịu xuất hiện và sống như một bình thường, cũng như đang tìm cách dần bước cuộc sống của Tinh Dao, họ cần phiền ông thêm nữa.
“Tất cả rút về .”
“Rõ.” Trữ Chinh hỏi: “Vậy cần thông báo cho cô Quý ạ? cần phối hợp gì với ?”
Mộ Cận Bùi định can thiệp chuyện giữa Quý Tinh Dao và chú Trương nữa. Đó còn là vấn đề tha thứ .
Chú Trương già và ông chỉ còn một Tinh Dao là . Điều quan trọng nhất giữa họ là xóa những vết rạn nứt trong quá khứ, để thể sống hòa hợp như đây.
Đây là chuyện thể giải quyết ngay khi gặp mặt. Một cuộc gặp gỡ gượng ép khi chuẩn sẵn sàng về tâm lý, chỉ thứ thêm lúng túng và thất bại.
“Hãy để thứ thuận theo tự nhiên.”
Trữ Chinh nhận sếp chút gì đó khác xưa. Dường như trong cách xử lý chuyện tình , những kinh nghiệm sâu sắc. Có lẽ, khi trở thành một cha, con sẽ dần trở nên trưởng thành hơn.
Kết thúc cuộc gọi, Mộ Cận Bùi tại chỗ một lúc mới sân.
Tạ Quân Trình lúc ở máy bay hề rảnh rỗi, hơn mười tiếng đồng hồ liên tục việc, giờ mệt mỏi rã rời, dựa lưng ghế lim dim chợp mắt.
Quý Tinh Dao bắt đầu ghi điện thoại các hành vi đắn của Tạ Quân Trình. Mộ Cận Bùi xuống, hỏi Quý Tinh Dao: “Anh từng cùng lúc hẹn hò hai nhiều bạn gái ?”