“Vì sự thật tổn thương nhiều , và tổn thương đó kéo dài suốt ba mươi năm. Nếu sự ăn năn và cứu rỗi của ông ngăn sự tổn thương, liệu chúng nên đổi cách khác ? Điều thể khiến ông giải thoát là để sự thật sáng tỏ chứ để thêm đau khổ vì điều .”
Người ăn xin dùng đôi tay thô ráp, đen sạm vì nắng kéo áo ấm , vô thức co vai , ông ôm chặt lấy , từ chối giao tiếp.
Tạ Quân Trình lên tiếng, “ là…của Pudding Nhỏ…”
Anh nghĩ một chút về cách , “Người giám hộ hiện tại của cô bé, vì gia đình cô bé đều mất, ai thể lo nổi chi phí chữa trị đắt đỏ cho cô bé nên đưa cô bé về nhà.”
“Pudding Nhỏ thấy ông, ông còn nhớ cô bé ?”
“Cô bé kể về ông, hai quen một buổi chiều ở Manhattan. Cô bé mười tuổi nhưng chỉ cao bằng một đứa trẻ năm tuổi, vì cô bé bệnh.”
“Cô bé xinh , mái tóc vàng dài, đôi mắt đen . Ông còn cho cô bé sô cô la và dặn cô bé về nhà sớm. À đúng , ông còn khen cô bé xinh , là thiên thần nhỏ, cô bé vui và vẫn nhớ mãi.”
Người lang thang cuối cùng cũng phản ứng, ông mở mắt, Tạ Quân Trình với ánh mắt mơ màng.
Tạ Quân Trình thở phào, cuối cùng cũng tìm cơ hội. Anh nhân cơ hội, “Cô bé chính là cháu gái của trưởng nhóm qua đời trong tai nạn.”
Ánh mắt lang thang lộ rõ sự ngạc nhiên, ông cử động đôi môi khô nẻ, vẻ cảm xúc kích động, ông thể tin đó là sự thật và cũng tin điều đó.
Tạ Quân Trình tiếp lời: “Trưởng nhóm chỉ một cô con gái, cô cũng qua đời vì bệnh.”
“Mẹ của Pudding Nhỏ sinh cô bé khi kết hôn. Pudding Nhỏ sinh mang trong một căn bệnh khó chữa, hiện nay y học cũng bó tay.”
“ Pudding Nhỏ thể sống sót , và nếu thì sẽ sống bao lâu. Trước đó cô bé còn nhắc tới ông, cô bé hỏi ông tìm bố .”
“Nếu thể, ông thể đến thăm cô bé, cô bé hiện đang ở bệnh viện.”
Tạ Quân Trình tên bệnh viện và địa chỉ cho lang thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-217.html.]
Biểu cảm của lang thang cứng , ánh mắt giống như lời Pudding Nhỏ , buồn.
Tạ Quân Trình dậy, hiệu cho Mộ Cận Bùi rời , khi : “Xin phiền ông. Nếu ông cần gì thì thể với mấy ở ngoài. Nếu ông đến thăm Pudding Nhỏ, cứ với họ.”
Nói xong, cùng Mộ Cận Bùi rời khỏi chiếc xe.
Ra ngoài, một cơn gió lạnh buốt thổi tới. Tạ Quân Trình thở một dài, cảm thấy như sống .
Anh sang Mộ Cận Bùi và : “Có lẽ chỉ Pudding Nhỏ mới thể khiến ông mở miệng chuyện.”
Dù ông sự thật của những năm tháng , thì họ cũng tự tìm một chuỗi chứng cứ đầy đủ, “Ông vấn đề về tinh thần, ai thể đảm bảo lúc nào ông sẽ tỉnh táo, lúc nào . Mọi lời khai của ông tòa đều sẽ chấp nhận.”
Mộ Cận Bùi: “Những chuyện qua ông thể . Mọi hành động theo bản năng của ông đều là để tự bảo vệ . Chỉ cần ông cung cấp một chút manh mối là đủ.”
Anh lệnh cho vệ sĩ: “Các đừng quấy rầy ông , cũng đừng hạn chế nơi ông , chỉ cần theo dõi ông từ xa, bảo vệ sự an và sức khỏe của ông .”
Sắp xếp xong thứ, Mộ Cận Bùi về phía xe địa hình.
Bầu trời dần tối, họ bắt đầu hành trình trở về.
Tạ Quân Trình khi quen đường, còn theo Mộ Cận Bùi nữa, mà rẽ đường và vượt qua xe của Mộ Cận Bùi. Mộ Cận Bùi từ phía bấm còi mấy tiếng, hiệu lái chậm .
Tạ Quân Trình giảm tốc độ một chút, nhưng vẫn nhanh hơn Mộ Cận Bùi khá nhiều. Trong xe, một cảm thấy quá chán nản, liền gọi điện cho Quý Tinh Dao, kể về tình trạng của lang thang hiện tại.
Quý Tinh Dao xong: “Biết thế cùng các , chuyện với những như thế tế nhị. Các quá trực tiếp, chắc chắn ông sợ .”
Tạ Quân Trình đáp : “Tế nhị như thế nào? Cô và Mộ Cận Bùi cũng mặc như ông , hai năm gội đầu, cắt tóc, cũng rửa mặt tắm giặt, cùng ông lang thang, chen chúc trong chiếc xe bỏ hoang qua đêm, giành sự tin tưởng của ông , đó moi lời từ ông ? Quý Tinh Dao, cô xem quá nhiều phim đúng !”
Quý Tinh Dao: “……” Không gì. “Tạ Quân Trình, thể đừng cãi !”