Mãi cho đến cuối tháng mười hai họ mới manh mối về vô gia cư . Trong thời gian , ông đến vùng ngoại ô New York, cách Manhattan vài giờ lái xe.
Khi Tạ Quân Trình nhận tin buổi trưa, quyết định sẽ đến xem tình trạng hiện tại của vô gia cư.
[Tài xế ở đây, một chút.] Anh qua trong nhóm, đồng thời gửi vị trí của tài xế nhóm.
Nhóm chỉ , Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao.
Lúc đầu, Mộ Cận Bùi tạo nhóm để thuận tiện cho việc trao đổi, nhưng bình thường nhóm yên tĩnh, Quý Tinh Dao bao giờ một lời trong nhóm.
Lần đầu tiên Quý Tinh Dao trả lời tin nhắn trong nhóm: [Ông ? cùng .] Cô hiện đang ở phòng vẽ, [Anh qua đón .]
Tạ Quân Trình cô theo. Ngày hôm một trận tuyết lớn, nhiều đoạn đường tắc, hiện tại dọn dẹp xong . Mấy ngày gần đây nhiệt độ thấp, nơi đường trơn trượt nên dẫn cô .
[Cô cứ ở yên trong phòng vẽ , tối về sớm một chút, đừng lo! Nếu cô thật sự rảnh quá, thêm vài viên đá sữa đông cho .]
Mộ Cận Bùi thấy tin nhắn của Tạ Quân Trình, xóa câu [Em cần , cứ ở trong phòng vẽ.].
Anh @Tạ Quân Trình: [ cũng .]
Mộ Cận Bùi để điện thoại xuống, xem tài liệu đang , ký tên và đưa cho Trữ Chinh, “ ngoài một lát, tối dẫn bọn họ tăng ca.”
Rồi dặn Trữ Chinh: “Không thể lơ là Đường Hoành Khang, nếu ông chịu nổi áp lực đến tìm thương lượng, đại diện đàm phán, vẫn là điều kiện cũ, thể thương lượng.”
Trữ Chinh gật đầu, nhưng một câu đoán : “Trước đây Đường Hoành Khang phát hành thêm cổ phiếu, dự kiến đối tượng phát hành là ai ?” Anh là cô Quý Tinh Dao , nên cũng dám đoán bừa.
“Tạ Quân Nghị.” Mộ Cận Bùi dừng , suy nghĩ một chút tiếp: “Dù là danh nghĩa cá nhân của Tạ Quân Nghị danh nghĩa quỹ đầu tư do công ty của Tạ Quân Trình, đều . Tùy họ.”
Dự án Nam Phi đây khiến Tạ Quân Nghị chịu tổn thất nặng nề, vì kéo khỏi trung tâm quyền lực của M.K, giờ chỉ thể dùng cách để bồi thường cho nhà họ Tạ.
Hóa là bồi thường cho Quý Tinh Dao, may mà linh tinh. Trữ Chinh gật đầu: “Khi gặp Đường Hoành Khang, khi quyết định sẽ liên lạc với Tạ Quân Nghị.”
Mộ Cận Bùi đóng máy tính , lấy chìa khóa xe, mặc áo khoác vội vã ngoài, “Có chuyện gì quan trọng thì gửi tin nhắn cho , sẽ tranh thủ xem.”
Trữ Chinh yên tâm để sếp lái xe một , “Mộ tổng, để tài xế cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-215.html.]
“Không cần.” Mộ Cận Bùi: “Ai tay lái hơn ?”
là như , Trữ Chinh thêm gì nữa.
Tại tòa nhà M.K, Mộ Cận Bùi gặp Tạ Quân Trình, cũng đang đường đến bãi đỗ xe. Thời tiết u ám, tầm thấp, Tạ Quân Trình từ bỏ bằng trực thăng, chọn lái ô tô.
Hai một cái, nhưng ai chào ai.
Tay lái trực thăng của Tạ Quân Trình giỏi hơn hầu hết , nhưng lái ô tô thì bằng Mộ Cận Bùi, khi đến khu ngoại ô, xe của Mộ Cận Bùi. Ra khỏi khu thành phố, đường xá lắm.
Mộ Cận Bùi bật đèn khẩn cấp, từ từ dừng .
Tạ Quân Trình cũng giảm tốc độ, Mộ Cận Bùi định gì, khi xe của song song với Mộ Cận Bùi, đạp phanh , “Làm gì ?”
Mộ Cận Bùi mở cửa xe bước xuống, “Lắp xích chống trượt, phía đoạn đường dọn tuyết.”
Tạ Quân Trình gõ tay vô lăng mà theo nhịp điệu nào, nếu Mộ Cận Bùi phía tuyết, chắc chắn nhận thông tin chính xác.
Nếu lắp xích chống trượt, chắc đến nơi khi trời tối.
Tuy nhiên, về việc lái xe, quyết định theo lời Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi đeo găng tay, lắp xích chống trượt cho xe của , gió lạnh thấu xương, chỉ mặc áo sơ mi xuống việc, thỉnh thoảng run lên.
Lắp xong, tiếp tục lắp xích chống trượt cho xe của Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình tựa ghế, tận hưởng máy sưởi, ánh mắt lướt qua Mộ Cận Bùi đang ngoài trời lạnh giá, cảm thấy chút quá đáng. Anh lấy một điếu thuốc và mở cửa xuống xe.
Mộ Cận Bùi bận rộn lắp xích chống trượt, Tạ Quân Trình tựa cửa xe, thảnh thơi hút thuốc, mặc áo khoác, giữa cơn lạnh, cảm thấy một hương vị đặc biệt.
Lúc , chỉ thể dựa t.h.u.ố.c lá để sưởi ấm.
“Cậu một điếu ?” Anh hỏi Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi quan tâm, tiếp tục việc.