“Không vất vả , con vui.” Nguyệt Nguyệt nhảy lòng , ôm cổ , “Cô Tinh Dao vẫn đang vẽ tranh, con lén cô một cái.” Cô bé nhấn mạnh, “Chỉ một cái thôi.”
“Con phiền cô .”
“Con gái giỏi lắm.” Tạ Quân Trình hôn nhẹ lên má cô bé, nhận dạo gần đây Nguyệt Nguyệt vui vẻ và cởi mở hơn nhiều, đôi mắt luôn ánh lên niềm vui.
“Nguyệt Nguyệt.” Mộ Cận Bùi dậy. Vừa Tạ Quân Trình chắn nên Nguyệt Nguyệt thấy , đợi lâu, cuối cùng đành chủ động để cô bé thấy.
Nguyệt Nguyệt chớp mắt, ngạc nhiên khi thấy Mộ Cận Bùi ở đây, “Chào chú, chào chú.”
Cô bé nhẹ nhàng vẫy tay, vì cô Tinh Dao thích Mộ Cận Bùi lắm, cô bé chú ý thể quá gần Mộ Cận Bùi, kẻo cô Tinh Dao vui.
“Chú dẫn con mua kem dâu nhé?” Mộ Cận Bùi bước đến, cúi ôm cô, nhưng ôm khí, Tạ Quân Trình ôm lấy Nguyệt Nguyệt, “Con gái đoán xem bố Tạ chuẩn cho con món quà gì?”
Cả hai cùng một lúc, Nguyệt Nguyệt chút luống cuống, cô bé trả lời Mộ Cận Bùi , “Cảm ơn chú, con ăn kem , cô Tinh Dao trời lạnh , ăn nhiều kem sẽ đau bụng.”
Mộ Cận Bùi: “Tinh Dao đúng.” Anh ngượng ngùng rút tay .
Nguyệt Nguyệt lúc mới về phía Tạ Quân Trình: “Bố Tạ, quà gì ạ?” Cô bé hợp tác nhắm mắt , “Được , giờ thể lấy .”
“Đợi bố chút.” Tạ Quân Trình ôm Nguyệt Nguyệt xuống ghế sofa, lấy pudding từ ngăn kéo bàn và nhét trong mũ áo của cô bé.
“Wow.” Nguyệt Nguyệt ngửa đầu , “Nặng quá nặng quá.” Cô vươn tay để với, nhưng với tới. “Là gì ạ? Pudding ạ?”
Tạ Quân Trình búng tay, “Có nhiều vị pudding.”
“Cô Tinh Dao cho con, đúng ?” Nguyệt Nguyệt vui mừng.
Tạ Quân Trình gật đầu, lấy một cốc pudding lớn mở , lấy cả thìa nhỏ và đưa cho cô bé.
Mộ Cận Bùi đối diện, chỉ thể im lặng Nguyệt Nguyệt nũng trong vòng tay của Tạ Quân Trình.
Nguyệt Nguyệt thích ăn pudding lắm nhưng vẫn giả vờ ăn ngon miệng, múc một thìa lớn cho miệng. Tạ Quân Trình cô bé, “Cho bố một thìa.”
“Vâng ạ.” Nguyệt Nguyệt phồng má, lúng búng, cô bé chẳng mong gì hơn là Tạ Quân Trình giúp cô bé ăn bớt pudding.
Cô bé cứ thế múc từng thìa cho Tạ Quân Trình, thỉnh thoảng mới ăn một miếng nhỏ.
“Miếng quýt cho bố.” Tạ Quân Trình chỉ một miếng quýt.
“Quýt chua lắm ạ.”
“Bố thích ăn chua.”
“Được .” Nguyệt Nguyệt múc miếng quýt đưa tới miệng Tạ Quân Trình, há miệng thì cô bé rụt cho miệng , đó đắc ý.
Tạ Quân Trình: “……” Anh dùng ngón tay chọc má cô bé, “Nhóc con.”
Mộ Cận Bùi cầm một tập tài liệu xem nhưng nổi một chữ, cắm tai máy tính, mở một bài hát, vặn âm thanh thật lớn, giả vờ đang xem tài liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-214.html.]
Âm nhạc rock đang tai của đau nhức nhưng vẫn thể cuộc trò chuyện giữa Tạ Quân Trình và Nguyệt Nguyệt, tiếng tinh ranh của Nguyệt Nguyệt vẫn vang vọng tai , in sâu đầu .
Bầu trời dần tối, mặt trời dần giấu tất cả ánh sáng còn sót .
Quý Tinh Dao xong việc, lên lầu tìm Nguyệt Nguyệt. Cô đẩy cửa văn phòng , đúng lúc Mộ Cận Bùi đang về phía cô, ánh mắt chạm .
Dù hai cách chỉ vài bước chân, nhưng như cách biệt cả một trời, thể nào với tới.
“Cô Tinh Dao.” Nguyệt Nguyệt chỉ cần thấy Quý Tinh Dao là lập tức quên ngay Tạ Quân Trình, cô bé nhảy xuống khỏi ghế sofa và chạy về phía Quý Tinh Dao.
Mộ Cận Bùi mở camera điện thoại, lén lút video hai .
Quý Tinh Dao cúi xuống bế Nguyệt Nguyệt lên, “Vẽ cả buổi chiều mệt ?”
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Con ạ. Còn cô thì , Tinh Dao?”
“Mẹ cũng mệt, vui mà.”
“Con cũng .” Nguyệt Nguyệt lấy từ trong túi một hộp pudding vị dâu, “Tinh Dao, cái cho cô.” Đây là cô bé mang từ nhà đến, luôn để trong túi.
Quý Tinh Dao hôn nhẹ lên má Nguyệt Nguyệt, ôm cô bé xuống cạnh Tạ Quân Trình. Tạ Quân Trình sắp lọt khung hình, Mộ Cận Bùi lập tức dừng video và lưu .
Tạ Quân Trình hỏi Quý Tinh Dao: “Đợi một lát ngay bây giờ?” Họ sẽ đến bệnh viện để hỏi một vài chi tiết liên quan đến Pudding Nhỏ và những vô gia cư.
Quý Tinh Dao: “Đi ngay , để Nguyệt Nguyệt chơi với Pudding Nhỏ thêm, con bé đợi Nguyệt Nguyệt lâu .”
Tạ Quân Trình dậy, lấy áo khoác, cùng Quý Tinh Dao rời .
Mộ Cận Bùi theo bóng lưng của Quý Tinh Dao, Nguyệt Nguyệt dựa vai Quý Tinh Dao , khi cửa, cô bé vẫy tay với Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi dậy bước nhanh tới cửa sổ, nhanh đó, Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt . Họ đang thì thầm nhưng ai để ý đến ở lầu.
Hôm nay Tạ Quân Trình lái xe, dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuất bóng.
Văn phòng trở nên yên tĩnh, Mộ Cận Bùi trấn tĩnh một chút tiếp tục công việc.
Đến 10 giờ rưỡi tối, Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao vẫn về, thỉnh thoảng đồng hồ, thêm nửa tiếng trôi qua, xem hết tất cả tài liệu nhưng họ vẫn về.
Anh mở điện thoại, xem xem đoạn video của Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt hơn mười , bãi đậu xe lầu vẫn tiếng xe.
Anh nhắn tin cho Tạ Quân Trình: [Khi nào thì về?]
Tạ Quân Trình: [Không đến đó nữa, và Tinh Dao về đến nhà.]
Mộ Cận Bùi điện thoại vài giây, trực tiếp xóa tin nhắn và thoát khỏi cuộc trò chuyện, sắp xếp tài liệu bàn , tắt đèn và rời .
Đêm khuya, đường phố dần trở nên yên tĩnh, trong xe càng yên tĩnh hơn.
Anh ngoài cửa sổ, nhớ ánh mắt của Quý Tinh Dao, nhớ tiếng hát của Nguyệt Nguyệt.