Anh nghĩ đến khu vườn của Quý Thường Thịnh ở Giang Nam, khi đó ông đặt vài chậu hoa lan ở cạnh vườn, nếu nhiệt độ mà để ngoài trời thì chắc chúng c.h.ế.t từ lâu, ông mang trong nhà .
Anh ở ngoài một lúc, văn phòng.
Tạ Quân Trình đang ăn pudding, lừa Quý Tinh Dao mới , giảng cả buổi sáng, cổ họng khó chịu, ăn chút pudding để dịu họng.
Quý Tinh Dao mới miễn cưỡng đưa cho một cái.
Mộ Cận Bùi Tạ Quân Trình ăn pudding là cố tình cho xem nên thèm quan tâm.
Lúc , quản lý nhà hàng đến để Tạ Quân Trình gọi món, nhà hàng cũng là do Tạ Quân Trình mở, để tiện cho và đội ngũ việc.
Tạ Quân Trình gọi vài món, đồng thời cũng gọi món ăn mà Quý Tinh Dao thích.
“Mộ tổng, cần gọi món gì ?” Quản lý nhà hàng hỏi.
Mộ Cận Bùi gọi món nấm nướng phô mai , những món khác thì để quản lý nhà hàng tự chuẩn .
Tạ Quân Trình từ từ ăn pudding, lâu mà mới ăn một phần ba.
Mộ Cận Bùi dậy, bước đến bên Quý Tinh Dao, hai tay bỏ túi quần, giả vờ tài liệu mặt Quý Tinh Dao, hỏi cô, “Có tiến triển gì ?”
“Cậu nghĩ ?” Tạ Quân Trình Quý Tinh Dao trả lời.
Mộ Cận Bùi sang Tạ Quân Trình, mắt híp .
Tạ Quân Trình chỉ ăn pudding một cách kiêu ngạo, còn ngả về phía , thoải mái tựa ghế, một tay đặt lên thành ghế của Quý Tinh Dao.
Từ góc của Mộ Cận Bùi, trông như Tạ Quân Trình đang ôm nhẹ Quý Tinh Dao lòng.
Quý Tinh Dao đang nghiên cứu tài liệu, chú ý đến cuộc chiến ánh mắt giữa hai .
Tạ Quân Trình hành động khiêu khích nhưng một cách nghiêm túc, “Dựa tài liệu hiện tại, kết quả đánh giá của nhóm trưởng nhóm thứ hai đưa là chính xác.”
Mộ Cận Bùi: “Máy bay trực thăng gặp sự cố ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-211.html.]
Tạ Quân Trình gật đầu, “Không do con gây . Còn về lý do tại phi công đ.â.m ông ngoại của Pudding Nhỏ, vẫn là một bí ẩn. Chỉ thể tìm phi công đó mới giải đáp .”
Nói , cắn một miếng Pudding.
Mộ Cận Bùi: “……” Anh thở dài, chỗ của .
Tạ Quân Trình ăn hết Pudding, bắt đầu thưởng thức cà phê.
Mộ Cận Bùi xoa trán, để ý đến sự khiêu khích của Tạ Quân Trình. Anh ở đây cả buổi sáng, đầu còn đau nữa.
“Xem xong ?” Tạ Quân Trình hỏi Quý Tinh Dao.
“Ừ.” Quý Tinh Dao thu dọn tài liệu , “Chiều sẽ vẽ một bức tranh, cứ tiếp tục sắp xếp tài liệu.”
Tạ Quân Trình lo lắng hỏi: “Cả buổi chiều cô thể thành ?”
Quý Tinh Dao: “Gần đủ .”
Đột nhiên, Mộ Cận Bùi ngẩng đầu Quý Tinh Dao, giọng khàn : “Cô Quý, thể ơn giúp pha một ly cà phê ? Cảm ơn.”
Không ai rằng cách xưng hô “Cô Quý” khiến cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu gọi cô là Dao Dao, cô sẽ thể nào đáp ứng yêu cầu của .
Dù gọi cô là “Cô Quý”, cô cũng chắc sẽ trả lời .
Quý Tinh Dao ngẩn vài giây, cách xưng hô “Cô Quý” quá lạ lẫm, cô nhớ từ khi nào Mộ Cận Bùi gọi cô như .
Tạ Quân Trình đưa tay vỗ lên vai Quý Tinh Dao, đặt cốc cà phê xuống và Mộ Cận Bùi, “Dao Dao bận cả buổi sáng , để cô nghỉ ngơi một chút, sẽ pha cà phê cho .”
Ánh mắt sắc bén của Mộ Cận Bùi suýt nữa cắt đứt tay Tạ Quân Trình đang đặt vai Quý Tinh Dao, cần cà phê của Tạ Quân Trình, tự dậy khu pha .
Khi cà phê pha xong, đến giờ ăn trưa, khu văn phòng còn ai, Quý Tinh Dao cũng mặt.
Mộ Cận Bùi mang cà phê lên nhà hàng tầng. Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao ở bàn cạnh cửa sổ, ăn trò chuyện, để ý đến sự xuất hiện của .
Anh phiền Quý Tinh Dao, tìm một chỗ phía cô, quản lý nhà hàng yêu cầu nhân viên đưa đồ ăn của Mộ Cận Bùi đến.
Một đ ĩa nấm nướng phô mai gồm sáu cái, chỉ lấy ba cái, hiệu cho nhân viên, “Làm ơn đưa phần còn cho cô Quý, cảm ơn.”