Buổi tối, Mộ Cận Bùi trở về nhà, trong nhà chỉ Bùi Ngọc, còn Mộ Văn Hoài vẫn về vì đang tăng ca ở công ty.
Bùi Ngọc đang trong phòng vẽ, cửa phòng đóng, tiếng hát du dương vọng từ bên trong.
Mộ Cận Bùi hiểu niềm vui của đến từ , vui đến mức bắt đầu hát lên, mặc dù sáng nay gọi điện cho , rằng Nguyệt Nguyệt là con gái của , nhưng nhà họ Lạc chẳng ai để ý đến .
“Mẹ.” Mộ Cận Bùi ở cửa phòng vẽ, gõ nhẹ cửa.
Bùi Ngọc , “Cận Bùi, đột nhiên về thế?”
“Không gì, chỉ là con về thăm thôi.”
“Con ăn gì ? Mẹ chuẩn bữa tối cho con.”
“Con đói.” Mộ Cận Bùi phòng khách.
Bùi Ngọc đặt bức tranh trong tay xuống, cũng theo ngoài, bếp rót cho một cốc sữa.
Mộ Cận Bùi vứt áo khoác sang một bên, mệt mỏi ngã xuống sofa, hơn mười phút vẫn một lời, chỉ nhắm mắt dựa ghế.
Bùi Ngọc bên cạnh , nhẹ nhàng vỗ tay , “Nếu trong lòng gì thoải mái, con cứ với , thể giúp gì.”
Mộ Cận Bùi một điều nghẹn trong lòng, sợ sẽ nghẹn chết, “Mẹ,” với giọng run rẩy, “Mẹ cũng Nguyệt Nguyệt là con gái của con, đúng ? Chứng nhận của bệnh viện, ngoài và bố con , ai thể sai khiến họ?”
Bùi Ngọc phủ nhận, lúc đó là Quý Tinh Dao gọi điện cho bà nửa đêm, nhờ bà giúp đỡ, chỉ bà mới thể giúp, vì sức khỏe tâm lý của Nguyệt Nguyệt, bà hề do dự đồng ý với Quý Tinh Dao.
cụ thể bà gì, giờ cũng cần giải thích nữa, dù cũng Nguyệt Nguyệt là con gái của Quý Tinh Dao.
Mộ Cận Bùi ngờ thật sự là , “Mẹ, con luôn nghĩ rằng dù cho Lạc Tùng Trữ Chinh giúp con, thì ít nhất và bố vẫn sẽ quan tâm con, nhưng… ,” Anh đột nhiên gì.
Bùi Ngọc an ủi : “Con trai, đừng buồn, dù bất cứ lúc nào, con vẫn là con của và bố, chúng mãi mãi là điểm tựa của con, gì cũng vì con thôi.”
Phòng khách rơi im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-207.html.]
“Mẹ, con đột nhiên .” Mộ Cận Bùi vẫn nhắm mắt , “Trước đây con cách nào với Tinh Dao, cô yêu cầu gì con đều nhượng bộ. Giờ chẳng thể gì nữa, dù con bù đắp nhưng cô cho cơ hội.”
Món quà ý nghĩa nhất cho yêu
Bùi Ngọc: “Tại bù đắp, bù đắp là cách vô ích nhất.”
Mộ Cận Bùi nhất thời hiểu ý , khẽ : “Nếu bù đắp, chẳng còn hy vọng ?”
“Tạ Quân Nghị là minh chứng sống, đến giờ ông vẫn nghĩ bù đắp cho , ông thậm chí nguyên tắc, hy sinh lợi ích của bản để giúp con đối phó với Quý Thường Thịnh.” Bùi Ngọc giọng điềm tĩnh: “Mẹ hề cảm kích, chỉ thấy ông thật nực .”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ của Quý Tinh Dao và giống , Quý Tinh Dao cũng thấy tất cả hành động của hiện giờ thật sự nực .
Anh cố gắng hết sức để gần cô, nắm lấy bất cứ cái gì thể bám víu, nhưng trong mắt cô, đó chỉ là sự dây dưa, cô chán ghét.
Vì cô phản cảm, chút lưu luyến mà vứt chiếc đồng hồ đôi xuống sông.
Thực chỉ chiếc đồng hồ, mà còn là những kỷ niệm của họ. Cả bức tranh “Nắm tay ” và những ký ức ấm áp khi cô đeo đồng hồ cho .
Tất cả cô đều cần nữa.
“Cận Bùi, đừng nghĩ đến việc bù đắp, bù đắp chỉ là rắc thêm muối vết thương cũ, chỉ vô ích mà còn t ình trạng thêm tồi tệ.”
“Bởi vì bù đắp là yêu, mà chỉ là cảm giác tội .”
Món quà ý nghĩa nhất cho yêu
“Phụ nữ cần cảm giác tội , họ chỉ cần tình yêu.”
Bùi Ngọc về bản , “Trước đây ở cùng bố, vì cảm thấy tội , trốn tránh, đối diện thế nào với tình cảm và sự hy sinh bố dành cho suốt ba mươi năm qua.”
“Kể từ khi con cầu nối cho bố , quan hệ với bố hòa dịu, bố bao giờ nhắc quá khứ, một lời xin , bố chỉ còn hai mươi năm, nếu may mắn thể còn ba mươi năm nữa để sống cùng .”
“Sống trong hiện tại và tương lai còn giá trị hơn là hối hận về quá khứ.”
“Đừng cứ lặp lặp chuyện quá khứ mặt Tinh Dao nữa, cô thông minh, phân biệt rõ ràng yêu ghét, cô hết, chỉ là thể vượt qua cái rào cản mà con tổn thương cô .”