Trữ Chinh lo lắng cảnh tượng mắt. Nếu là đây, với tính cách luôn cao ngạo của sếp, thì giật lấy kem tay Tạ Quân Trình nhét thẳng miệng từ lâu.
Thế nhưng , sếp vẫn bộc phát, chỉ ánh mắt như đang c.h.é.m g.i.ế.c ném Tạ Quân Trình.
Anh suy nghĩ, việc sếp nhẫn nhịn như chủ yếu là do Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt đang ở đây. Anh nhận định Nguyệt Nguyệt là con gái , vì thế cần giữ phong thái lịch sự mặt đứa trẻ và của nó.
Món quà ý nghĩa nhất cho yêu
Mộ Cận Bùi đối mặt với Tạ Quân Trình hồi lâu, ai chịu nhường ai. Anh đến đây để tìm Nguyệt Nguyệt và xét nghiệm ADN, thể lãng phí thêm thời gian.
Ánh sắc lạnh của cuối cùng cũng từ từ dịu , đó sang Quý Tinh Dao và bé Nguyệt Nguyệt trong lòng cô.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt trở nên ấm áp và dịu dàng.
“Nguyệt Nguyệt.”
Nguyệt Nguyệt đến những mâu thuẫn của lớn, cũng hiểu cuộc đối thoại giữa Tạ Quân Trình và Mộ Cận Bùi chứa đầy mùi thuốc súng.
Cô bé vẫn nhận , ngoan ngoãn chào: “Chào chú.”
“Chú…” Chữ “chú” Mộ Cận Bùi thể thốt , nhưng gọi là bố đột ngột sợ cô bé hoảng sợ, chỉ thể thế : “Cho chú bế con ?” Nói xong, đưa tay .
Quý Tinh Dao buông tay nhưng ánh mắt cô vô tình thấy chiếc nhẫn ngón áp út của . Cô nhận chiếc nhẫn đó, từng nghĩ rằng sẽ tự tay đeo nó cho ngày cưới.
Giữa họ là một sự giằng co. Mộ Cận Bùi bế Nguyệt Nguyệt nhưng Quý Tinh Dao chịu nhường. Tạ Quân Trình ở bên cạnh thì thong thả ăn kem, còn Nguyệt Nguyệt hộp kem ngày càng vơi , bèn lên tiếng: “Bố Tạ, chừa cho con một ít.”
Tạ Quân Trình: “… Lát nữa bố sẽ mua thêm cho con, hẳn ba viên.”
Nguyệt Nguyệt bĩu môi, thương lượng: “Ba viên ít quá, sáu viên.”
Tạ Quân Trình: “Con ăn hết nổi sáu viên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-186.html.]
Nguyệt Nguyệt: “Con sẽ ăn dần. Ăn hai viên, đó hai viên nữa, mấy ngày ăn nốt hai viên cuối.” Cô bé nhẩm tính trong đầu, đủ sáu viên.
Tạ Quân Trình bỗng bật . Cái tính cách lý lẽ và keo kiệt của cô bé giống hệt Quý Tinh Dao. Anh liếc Quý Tinh Dao một cái, giọng điệu chút sốt ruột: “Rốt cuộc đây?”
Mộ Cận Bùi lên tiếng , với Quý Tinh Dao: “Đưa Nguyệt Nguyệt cho , con bé là của và em.” Hai từ “con gái” mặt Nguyệt Nguyệt, sợ cô bé khó chấp nhận.
Anh thẳng mắt Quý Tinh Dao, giọng kiên định: “Hôm nay đến đây là để xét nghiệm ADN. Dù con bé là con của , nhất định xét nghiệm.”
Tạ Quân Trình chậm rãi xen : “Mộ Cận Bùi, nghĩ vì xét nghiệm ADN, nên nhờ bác sĩ riêng của nhà chúng kiểm tra sức khỏe của thì hơn. Cậu đúng là bình thường. Có hễ thấy Quý Tinh Dao tiếp xúc với đứa trẻ nào, cũng cho rằng đó là con của đúng ?”
Mộ Cận Bùi : “Nói về bệnh, hơn bao nhiêu? Con ruột thì thèm quan tâm, rảnh rỗi mang theo con .”
Tạ Quân Trình ăn xong miếng kem cuối cùng, ném hộp thùng rác bên cạnh. Lo sợ Nguyệt Nguyệt thấy sẽ khó chịu, dùng tiếng Tây Ban Nha với Mộ Cận Bùi: “Pudding Nhỏ con ruột . Con bé mười tuổi, là cháu ngoại của đội trưởng nhỏ năm đó qua đời ngoài ý .”
Mộ Cận Bùi sửng sốt.
Đêm càng lúc càng sâu, gian xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.
Thái độ của Mộ Cận Bùi đối với Tạ Quân Trình cuối cùng cũng còn căng thẳng, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, đáp bằng tiếng Tây Ban Nha: “Pudding Nhỏ mười tuổi ? Sao con bé cao hơn Nguyệt Nguyệt bao nhiêu?” Anh vẫn thể tin .
“Lừa gì vui?” Tạ Quân Trình giấu diếm thêm: “Mấy năm nay Pudding Nhỏ đều đến bệnh viện trực thuộc của để điều trị. Muốn thật , chẳng chỉ cần một cuộc gọi là rõ?”
“Mẹ của Pudding Nhỏ cũng còn, bố con bé là ai thì chúng . Khi và Tinh Dao gặp của Pudding Nhỏ, cô còn tỉnh táo nữa.”
Hình ảnh vài tuần bất ngờ hiện lên trong đầu Mộ Cận Bùi, tối hôm đó bế Nguyệt Nguyệt mua kem, dáng vẻ của Pudding Nhỏ, cách con bé chuyện, ánh mắt khao khát tìm bố của nó, tất cả vẫn còn in sâu trong trí nhớ .
Tạ Quân Trình liếc Mộ Cận Bùi, phát hiện buông lỏng sự đề phòng.
Anh tiếp tục : “ và Tinh Dao đưa Pudding Nhỏ về nhà cách đây bốn năm. Con bé bệnh, sinh ốm yếu. tìm đến Nguyệt Nguyệt là vì Pudding Nhỏ còn nhiều cơ hội sống sót, con bé bạn bè nào khác, chỉ mỗi Nguyệt Nguyệt bạn chơi chung. chỉ đưa Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện để ở bên Pudding Nhỏ một lúc.”
Món quà ý nghĩa nhất cho yêu