Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHIA TAY TRONG DANH DỰ - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:23:55
Lượt xem: 2,042

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Những người như chúng ta, cái gì cũng có. Ngoài việc chơi bời tiền quyền, thì chơi đàn bà.

Và những người phụ nữ đó đều chủ động dâng tới tận miệng.

Không phải em cũng thế sao?

 

Chẳng lẽ em thực sự chỉ vì yêu anh? Không phải là vì anh có địa vị, có gia thế? Vì em muốn đi đường tắt?

 

Nên Thu Tường à, đừng giả vờ cao thượng…”

 

Thu Tường không đáp.

 

Gió thổi tung mái tóc cô. Cô chỉ cười, nụ cười khiến người ta khó đoán — bí ẩn, sâu thẳm, lạnh lùng.

 

Biệt thự ở Tiểu Nam Sơn yên tĩnh và biệt lập.

 

Thu Tường dừng xe trước cổng, bên trong đèn sáng trưng. Trước cửa có một bóng người phụ nữ đang ngó nghiêng.

 

Nghe thấy tiếng xe dừng, cô gái chạy ra, bước chân nhẹ nhàng như chim sẻ.

 

Hướng Nam mở cửa xe, vừa bước xuống thì cô gái đã lao vào lòng anh như chim non tìm tổ.

 

Cô ấy trẻ trung, xinh đẹp.

 

Đây là lần đầu Thu Tường gặp cô ta. Cô không biết tên, cũng chẳng rõ đã bắt đầu với Hướng Nam từ bao giờ.

 

Ánh mắt của cô gái giao với ánh mắt Thu Tường.

 

Trong đôi mắt xinh đẹp ấy là sự thù địch không che giấu.

Thu Tường mím môi, khẽ cười.

 

Cô chỉ hy vọng cô gái ấy không yêu Hướng Nam, chỉ là mối quan hệ đôi bên có lợi.

 

Để rồi sau này, dù không có Hướng Nam, cô ta vẫn có thể sống tốt.

 

Thu Tường đạp ga, không nói lời tạm biệt.

 

Một tuần sau, Hướng Nam quay lại bệnh viện làm việc.

Thu Tường tình cờ gặp lại anh ta trong một buổi tọa đàm học thuật.

 

Anh ta đứng trên bục, vẻ vang, tự tin, khí thế ngút trời — như thể chuyện bị tạm giam trước đó chưa từng tồn tại.

 

09

 

“Con ve cuối thu thôi, giãy dụa được mấy ngày nữa đâu.”

 

Hà Ý ghé sát tai Thu Tường thì thầm.

 

Thu Tường chỉ khẽ cười, không nói thêm một lời dư thừa.

 

“Loại không bằng cầm thú.”

 

Hà Ý lại mắng.

 

“Cậu đừng xúc phạm cầm thú.”

 

Thu Tường nói rất nghiêm túc, khiến Hà Ý không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Thu Tường nhắn tin cho Hướng Nam, cả hai xin nghỉ nửa buổi chiều.

 

Mỗi người đi xe riêng, gặp nhau trước cổng Cục Dân chính.

 

Người đến ly hôn nhiều hơn người đăng ký kết hôn, và ai nấy đều bình tĩnh rõ rệt hơn.

 

Thu Tường điềm tĩnh ký tên, không lấy một đồng nào từ nhà họ Hướng.

 

Bởi vì cô cảm thấy nó bẩn.

 

Hướng Nam nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, lại ngước lên nhìn Thu Tường đang đứng đối diện.

 

Cũng giống như ngày họ kết hôn — cô mỉm cười nhè nhẹ, nơi khóe môi cong cong, trông có vẻ hiền hòa và điềm đạm.

 

Anh chợt thấy lạ lùng — không hiểu vì sao, hình ảnh cô ngày cưới vẫn còn in rõ trong ký ức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-trong-danh-du/7.html.]

“Vậy thì, bác sĩ Thu, tạm biệt.”

 

Hướng Nam vờ tỏ vẻ tiêu sái, chìa tay ra. Thu Tường chỉ cúi mắt liếc nhìn một cái, không đưa tay.

 

“Bác sĩ Hướng, sao ngày trước anh lại chọn học y?”

 

Hướng Nam rút tay về. Đây là lần đầu tiên Thu Tường hỏi về chuyện riêng của anh ta.

 

“Trong nhà toàn người làm trong ngành y, em cũng biết rồi đấy.”

 

Thu Tường gật đầu.

 

“Tôi muốn hỏi anh — khi anh có được quyền lực lớn hơn, anh sẽ muốn làm gì?”

 

Cô hỏi rất nghiêm túc.

 

Gió lùa qua, cuốn nhẹ sợi tóc bên trán cô, rồi lại rơi xuống.

 

“Dục vọng con người là vô tận…”

 

Đây là lần đầu tiên Hướng Nam nghe có người hỏi như thế.

 

Và anh cũng chỉ nghĩ một thoáng, đã trả lời như vậy.

 

Thu Tường khẽ cười bằng giọng mũi, ánh mắt nhìn anh lạnh nhạt, nửa như giễu cợt.

 

“Tôi thì lại nghĩ, có được nhiều quyền lực hơn, đồng nghĩa với việc vai anh phải gánh trách nhiệm lớn hơn.

 

Mỗi khi anh muốn làm một con thú, trách nhiệm đó sẽ nhắc nhở anh — ít nhất hãy làm người.

 

Dĩ nhiên, có những kẻ, đến làm thú cũng không xứng.”

 

Thu Tường khoát tay nhẹ một cái, thản nhiên quay người, bước xuống bậc thềm, chậm rãi rời đi.

 

Trước mặt cô, là cả một vùng sáng rực rỡ.

 

Thu Tường vẫn bận rộn mỗi ngày, nhưng trong lòng lại có thêm thứ gì đó — một chút chờ mong len lỏi trong tất bật.

 

Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông vừa đến, bệnh viện xảy ra một “trận động đất”.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hơn chục cán bộ cấp trung trở lên bị gọi lên làm việc — trong đó có cả Hướng Nam.

 

Hà Ý nhắn tin cho Thu Tường:

“Tâm chấn lần này, nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu đều ở chính giữa.”

 

Nhà Hà Ý có chút nền tảng, nên nhiều chuyện luôn biết sớm hơn người khác.

 

Thu Tường lại được mời lên thẩm vấn, lần này là vào cuối năm.

 

Chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, cô biết gì nói nấy, trả lời rõ ràng.

 

Buổi tối, cô không muốn nấu cơm, liền xuống tiệm mì dưới lầu gọi một tô mì đơn giản.

 

Ngồi trước bàn, cô lặng lẽ bóc tỏi.

 

Tiếng thông báo tin nhắn WeChat liên tục vang lên trong điện thoại. Thu Tường liếc nhìn:

 

Là mấy người bạn của Hướng Nam.

 

Hỏi cô tình hình của anh ta. Cô chỉ trả lời ngắn gọn:

 

“Chúng tôi đã ly hôn.”

 

Thế giới lập tức trở nên tĩnh lặng.

 

Tiệm mì nhỏ, chỉ có năm bàn, mà đã ngồi kín.

 

Khách đều là người sống quanh khu này, có mấy đứa trẻ chỉ khoác thêm áo phao bên ngoài bộ đồ ngủ rồi xuống ăn.

 

Thu Tường không làm gì cả, chỉ lặng lẽ cảm nhận.

 

Cơm ba bữa của người bình thường, chính là như vậy — mộc mạc, ấm áp, ồn ào nhưng chân thành.

 

Loading...