CHIA TAY TRONG DANH DỰ - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:22:42
Lượt xem: 2,039
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu đều là thế lực lớn. Hướng Nam, có khi đã được "giải cứu" ra ngoài rồi cũng nên.
Liệu mọi thứ… có phải lại chuẩn bị quay về vẻ ngoài yên ả như chưa có gì xảy ra?
Hay đây chỉ là khoảnh khắc yên lặng cuối cùng trước cơn bão lớn?
Cô gọi lại cho mẹ chồng.
“Về ăn cơm tối đi. Ba mẹ về rồi.”
Giọng điệu vẫn là mệnh lệnh của kẻ ở trên cao.
“Vâng.”
Thu Tường đáp lại.
Nhà chồng cô ở trong một căn tứ hợp viện. Sân không lớn, nhưng chỉ cần đẩy cửa ra, nhìn bất kỳ chiếc lọ cổ hay bình sứ nào trên kệ cũng đủ cho người bình thường sống sung túc nửa đời.
Quả nhiên, Hướng Nam đã được đưa ra ngoài.
Bàn ăn đầy người: có chú ruột Hướng Nam, cậu mợ bên ngoại, cả đám người được gọi là “bề trên”, ai nấy đều bày ra vẻ ôn hòa và nhã nhặn.
“Thu Tường, ngồi đây này.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hướng Nam trông đã rửa mặt gội đầu sạch sẽ, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt, trông không khác gì ngày thường.
Thu Tường ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Mẹ chồng — Tiêu Lị Lị — liếc cô một cái, ánh mắt đầy bất mãn.
“Cả bàn đầy người lớn mà không biết mở miệng chào một tiếng? Chẳng lẽ không xứng để cô gọi một câu à?”
Thu Tường ngoan ngoãn lần lượt chào từng người.
Họ chỉ ậm ừ lấy lệ.
“Nghe Tiểu Diêu nói hôm nay gọi cô đi hỏi cung à?”
Chú của Hướng Nam hỏi.
“Vâng.”
“Hỏi những gì? Cô nói sao?”
“Hỏi về chuyện của Hướng Nam. Con nói chúng con đã ly thân, tình cảm lạnh nhạt từ lâu nên không biết rõ.”
Thu Tường gắp một miếng rau, chậm rãi nhai. Cô thật sự đói.
“Người lớn còn chưa động đũa mà cô đã ăn rồi. Quả nhiên là nhà thấp cửa hẹp đi ra…”
Cô mợ chua ngoa mỉa mai.
Thu Tường ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà ta.
Đôi mắt đen thẳm, khi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, khiến người ta phát lạnh.
Nhà thấp cửa hẹp ư?
Từ sau khi mẹ cô chết, cô còn nhà nào đâu?
“Cô ấy đói rồi mà, mợ à.”
Hướng Nam gắp thức ăn cho cô, cô không đụng đến, tự chọn món mình thích.
“Tiểu Nam à, lần này chịu khổ lớn rồi, con cũng phải hiểu chuyện hơn. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải chín chắn lại rồi.
Bọn ta có thể che chở cho con cả đời sao? Huống hồ bây giờ nhà nước kiểm tra nghiêm ngặt, con mà gây ra chuyện này, chính là đứng giữa đầu sóng ngọn gió. Về sau phải cẩn thận.”
Giọng cha chồng không vui vẻ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-trong-danh-du/6.html.]
Từ khi gả vào nhà họ Hướng đến nay, đây là lần đầu tiên Thu Tường nghe ông ấy nói lời nặng như vậy.
Tất nhiên, “nặng lời” của họ xưa nay chỉ dành cho cô.
“Con trai đã chịu khổ thế rồi, ông còn nói nó làm gì nữa. Chuyện nhỏ thôi mà, sao phải làm to chuyện lên?”
Mẹ chồng chen vào, không cho ông nói thêm.
Bàn ăn lại trở về vẻ hòa khí giả tạo.
Hướng Nam làm sao được đưa ra ngoài, tìm ai, tốn bao nhiêu tiền — không ai nhắc đến.
Thu Tường lái xe, Hướng Nam ngồi ghế phụ, châm một điếu thuốc.
Anh ta muốn về Tiểu Nam Sơn — chỗ ở của anh ta.
Có thể trong đó còn có người khác đang sống cùng, Thu Tường biết hết, nhưng không muốn hỏi.
“Lúc nào rảnh thì làm thủ tục ly hôn đi.”
Hướng Nam là người mở lời trước.
Thu Tường nhếch môi, gật đầu.
“Sao? Em không có gì muốn hỏi à?”
Thấy vẻ mặt cô không chút thay đổi, Hướng Nam cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
08
“Anh muốn em hỏi gì? Vì sao chúng ta phải ly hôn à?”
“Ngày xưa là em nói thích anh mà.”
“Dù em có nói… thì đó cũng là ngày xưa rồi.”
Trong thế giới của cô, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là “thích” — chỉ có sự nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nỗ lực để đứng được ở nơi mà những kẻ gọi là “bề trên” có thể nhìn thấy, rồi nhẫn nhịn, chờ thời — tung một đòn chí mạng.
“Thu Tường, em còn nhớ vì sao chúng ta đến với nhau không?”
Hướng Nam rít một hơi thuốc, chậm rãi thổi ra một vòng khói.
“Đương nhiên nhớ. Năm đó có chồng của một y tá trong khoa anh đến bắt quả tang, em giấu người trong tủ, rồi tự mình nằm lên giường…”
Rất nhiều người đã thấy cô và Hướng Nam nằm chung một chiếc giường.
Hướng Nam nói họ đang yêu nhau, sắp cưới rồi, là do không kiềm chế được.
Thế là mọi chuyện trôi qua như chưa từng xảy ra.
“Thật ra, anh không cưới em cũng chẳng sao. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn cưới.”
“Vậy tại sao anh lại cưới em?”
“Bởi vì em nói em thích anh. Khi em nhìn anh, mắt em sáng lên, không giống đang nói dối chút nào. Nhưng điều anh không hiểu là — tại sao sau đó em lại hết yêu?”
Đúng lúc đó đèn đỏ bật lên.
Thu Tường quay đầu nhìn Hướng Nam. Anh ta đúng là có ngoại hình ưa nhìn — nhưng chỉ có cái vỏ đẹp đẽ bên ngoài mà thôi.
Tất cả những gì Hướng Nam có được hôm nay, đều là nhờ nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu dùng tiền và quyền lực nâng đỡ.
Trong bệnh viện, một bác sĩ nội trú bất kỳ cũng có năng lực vượt trội hơn anh ta.
“Vì tôi thấy anh quá bẩn.”
Thu Tường mỉm cười, nửa như giễu cợt.
Hướng Nam búng tàn thuốc ra ngoài cửa xe, không hề tức giận.