Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHIA TAY TRONG DANH DỰ - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-02 04:22:18
Lượt xem: 1,857

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Một là thầy cô giáo — vì họ nắm giữ tương lai của lũ trẻ, là hy vọng của đất nước.

 

Hai là bác sĩ — vì họ nắm giữ sinh mệnh của người khác, là niềm mong đợi của gia đình bệnh nhân.

 

Đã là người được ký thác bằng tính mạng, chúng ta chẳng lẽ không nên xứng đáng với sự tin tưởng ấy?

 

Vậy ông nói xem, tôi nên nói gì?”

 

Viện trưởng bỗng chột dạ, á khẩu không biết đáp sao.

 

Ông ta từ lâu đã không tin rằng trên đời này còn có người thật sự thuần khiết.

 

Phần lớn đều bị cuốn vào dòng chảy của lợi ích, thân bất do kỷ.

 

Dù anh có muốn hay không — nhiều chuyện không phải do anh quyết định.

 

06

 

Thu Tường bị mời lên làm việc.

 

Cô giao nộp từng bằng chứng đã chuẩn bị sẵn từ trước — cả danh sách bất động sản của nhà họ Hướng ở khắp nơi, thậm chí chi tiết đến mức ngay cả con tôm hùm ăn trong bữa cơm tất niên cũng được ghi rõ là vận chuyển bằng đường hàng không từ Úc trong ngày.

 

Ngoài ra, cô còn nộp thêm một phần tài liệu khác.

 

Cô đặc biệt làm rõ:

 

Đó là về một người đã qua đời từ rất lâu.

 

Thu Tường thậm chí không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cô được sinh ra trong nhà vệ sinh của bệnh viện.

 

Người đưa cô đến trại trẻ mồ côi, là một bác sĩ khoa sản khi ấy.

 

Cô ấy tên là Thu Hạ.

 

Tên "Thu Tường" cũng bắt nguồn từ họ của cô ấy.

 

Năm đó, Thu Hạ vừa tốt nghiệp trường y, vẫn còn là một cô gái trẻ.

 

Lúc ấy điều kiện của trại trẻ rất tệ, Thu Hạ không yên tâm để cô lại đó, tuần nào cũng đến thăm hai ba lần.

 

Về sau cô lớn dần, biết gọi người, cứ tưởng Thu Hạ là mẹ ruột của mình.

 

Thu Tường gọi cô là “mẹ”.

 

Cô vui mừng nhận lời, như một người mẹ thực sự — tắm rửa, nấu ăn cho cô, còn mua váy đẹp cho cô mặc.

 

Năm Thu Tường sáu tuổi, Thu Hạ kết hôn.

 

Chồng cô là một công nhân, tính tình rất xấu, thường xuyên đánh đập Thu Hạ.

 

Lần cuối cùng, hắn đập vỡ đầu cô, cô báo cảnh sát và hai người ly hôn.

 

Sau đó, Thu Hạ không bao giờ tái giá. Cô nuôi dạy Thu Tường lớn khôn, như nuôi chính con ruột của mình.

 

Cô chính là mẹ của Thu Tường.

 

Khi ấy họ sống trong một căn nhà cấp bốn được phân cho cán bộ. Mùa đông lạnh cắt da, trong nhà đốt lò sưởi, ấm nước đặt trên lò không ngừng bốc hơi nóng.

 

Mẹ ngồi bên bếp, bóc vỏ khoai lang nướng, còn Thu Tường ngồi trên ghế gỗ thấp đọc sách.

 

Toàn thân ấm áp vì hơi lửa, cảm giác dễ chịu vô cùng.

 

“Mẹ ơi, sau này con lớn lên nên làm gì?”

 

“Không biết nữa à?”

 

Năm đó cô mới chín tuổi, thật sự chưa biết mình muốn làm gì.

 

“Vậy mẹ nói xem, con làm gì thì tốt?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-trong-danh-du/5.html.]

 

Cô đón lấy củ khoai mẹ đưa, đôi mắt sáng rỡ.

 

“Con muốn làm gì cũng được.”

 

Mẹ cười, xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô.

 

Thu Tường nghĩ, khi cô lớn rồi, cô thực sự muốn làm mọi điều mình muốn.

 

Đó là dũng khí mà mẹ trao cho cô.

 

Mùa hè mưa bất chợt, hôm đó mẹ đến trường đón cô, cô không mang ủng.

 

Mẹ cõng cô, cô che ô.

 

Bên ngoài mưa lớn xối xả, nhưng lưng gầy gò của mẹ cô đã chắn gió che mưa cho cô.

 

Năm mười tám tuổi, cô bước vào trường thi đại học, mẹ đội nắng 33 độ đứng chờ cô ở ngoài.

 

Mẹ còn tặng cô một bó hoa.

 

Thời đó, ít ai nỡ bỏ tiền mua hoa — vậy mà mẹ vẫn mua.

 

Cũng năm ấy, cô đậu vào trường y danh tiếng nhất cả nước. Mẹ đưa cô ra bến xe.

 

Thu Tường không ngờ — đó lại là lần cuối cùng cô gặp mẹ.

 

Khi viện trưởng gọi điện, cô vội vàng từ trường quay về.

 

Mẹ cô đã được hỏa táng, tro cốt đựng trong một chiếc bình nhỏ.

 

Trước cửa nhà bị bao vây bởi đám đông hiếu kỳ và người đến làm loạn.

 

Mẹ cô tự sát, nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống.

 

Một sản phụ tử vong trên bàn mổ do sơ suất trong ca sinh mổ — một xác hai mạng.

 

Tin đồn nói rằng mẹ cô là người trực tiếp phẫu thuật.

 

Vì ai cũng nói thế, mà thời đó lại chưa có hệ thống giám sát.

 

Y tá phòng mổ, người nhà bệnh nhân, thậm chí cả bệnh án — đều xác nhận người mổ chính là mẹ cô.

 

Mẹ c.h.ế.t rồi, mọi người đều nói là bà sợ tội tự sát.

 

Thu Tường không tin. Cô lần mò hỏi han khắp nơi.

 

Cuối cùng biết được từ miệng người nhà bệnh nhân rằng bác sĩ phụ trách ban đầu của ca đó là Tiêu Lị Lị.

 

Vậy tại sao bệnh nhân của Tiêu Lị Lị lại do mẹ cô trực tiếp mổ?

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thu Tường điều tra được Tiêu Lị Lị, biết được người đó có hậu thuẫn rất mạnh.

 

Cô không có bằng chứng.

 

Thế nên cô đã mất gần hai mươi năm.

 

Cô muốn kéo sự thật năm xưa trở lại ánh sáng. Cô muốn minh oan cho mẹ mình.

 

07

 

Buổi thẩm vấn kéo dài suốt cả ngày.

 

Khi Thu Tường rời khỏi đó, người ta chỉ dặn cô: phải giữ kín mọi chuyện.

 

Lúc bước ra khỏi cơ quan, trời đã tối đen. Cô khát nước, bụng cũng đói meo.

 

Tin tức nóng về Hướng Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi mạng. Mẹ chồng cô gọi đến bốn, năm cuộc.

 

Chắc bọn họ đã về rồi?

 

Loading...