Chỉ Muốn Bên Em - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:22:20
Lượt xem: 62
Có lẽ, thế giới hiện thực này thoạt nhìn rất an toàn, nhưng trải nghiệm qua năm năm kia, làm cho anh có thói quen cẩn thận mọi việc. Trước khi có được thực lực tuyệt đối, làm người phải khiêm tốn.
Thịnh Viễn trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ đã tiếp nhận được chuyện làm cho người ta chấn động: "Tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ tuy là không tồi, nhưng không thể nóng vội, nếu như thiếu tiền, chỗ tôi có."
Nếu như người bên kia điện thoại không phải là Quý Minh Sùng, anh nhất định sẽ cho rằng đối phương đang trêu đùa anh.
Nhưng Quý Minh Sùng sẽ không như vậy.
Là một người bạn thân, anh quá hiểu tâm tư của Quý Minh Sùng. Biết anh muốn Đông Sơn tái khởi, điểm này Thịnh Viễn có thể lý giải, nhưng là một bác sĩ, anh không kiến nghị Quý Minh Sùng gánh vác tâm tư nặng nề như vậy.
Quý Minh Sùng nghe lời Thịnh Viễn, trong lòng không phải không được an ủi, nhưng vẫn nói: "Đợi tôi thiếu thât, cậu cũng chạy không thoát."
Anh không hề hoài nghi, chỉ cần anh cần dùng tiền, những người bạn của anh nhất định sẽ nghĩ cách xoay sở cho anh.
Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh không hy vọng mỗi quyết định trọng đại đều che giấu người nhà. Anh muốn làm việc mà anh đã từng am hiểu. Nếu như mượn bạn bè mấy trăm hơn nghìn vạn, mẹ anh và Nguyễn Tố khó tránh khỏi sẽ lo lắng đề phòng. Sợ anh thua không còn một mảnh, trong nhà lại cõng thêm món nợ bên ngoài nhiều như vậy. Ngược lại nói trước, tài chính khởi đầu là từ mua vé số trúng thưởng, hai người ít nhất sẽ không quá căng thẳng.
Thịnh Viễn thở dài: "Vậy được rồi, nhưng mà, cậu thật sự trúng năm trăm vạn, tôi làm sao lại cảm thấy không chân thực như vậy?"
Quý Minh Sùng: "..."
Ngoài trời đổ mưa lớn.
Quý Minh Sùng ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, anh biết cơn mưa này không phải một chốc một lát có thể tạnh.
Trong đầu vừa nảy ra một ý niệm: Nguyễn Tố về nhà hẳn là không tiện?
Ý niệm này vừa mới nảy lên, những cây sen đá trong phòng cũng bắt đầu ưu sầu thảo luận ---
"Ghét quá đi à, sao lại đổ mưa lớn như vậy, Tố Tố có đem ô theo không? Có thể bị ướt không a?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-92.html.]
"Không biết nữa, lần trước cũng mưa to như vậy, khi Tố Tố trở về quần áo đều ướt hết. Nhưng mà lúc đó là mùa thu, bây giờ lạnh như vậy, bị ướt rất dễ cảm mạo. Ô ô ô không muốn Tố Tố bị bệnh!"
"Bị bệnh rất khó chịu, cây đậu phía trước không phải bị cảm sao, tối qua ngủ cũng ngủ không ngon. Đáng thương c.h.ế.t mất."
"Trước đây khi tôi ở trong tiệm có nghe nói, một khi đổ mưa giao thông sẽ tắc nghẽn, rất khó chen lên tàu điện ngầm. Tố Tố nhất định sẽ rất vất vả đi!"
Trước khi Thịnh Viễn cúp máy, Quý Minh Sùng hỏi: "Khi nào cậu tan làm?"
Thịnh Viễn bên đầu kia đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Sắp rồi, chắc trước năm giờ có thể về."
"Vậy cậu thuận đường đi đón Nguyễn Tố đi, giờ này cô ấy cũng sắp tan làm rồi."
Thịnh Viễn nghe thấy tiếng sấm, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Trời mưa rồi, vậy được, tôi hẳn là cũng thuận đường."
Trong bệnh viện, sau khi Thịnh Viễn cúp điện thoại, nhận được tin nhắn của Quý Minh Sùng. Trong khung thoại là một dãy số điện thoại, hẳn là của Nguyễn Tố.
Lúc Nguyễn Tố nhận được điện thoại của Thịnh Viễn, cô chuẩn bị tan làm, còn đang phiền não vì giao thông ngày mưa. Nghe thấy người bên kia đầu điện thoại là Thịnh Viễn, cô cũng rất kinh ngạc.
Sau khi Thịnh Viễn giải thích vì sao anh đến, lại bổ sung một câu: "Tôi ở bãi đỗ xe của đơn vị cô chờ cô. Minh Sùng cậu ấy không yên tâm thời tiết như vậy để cô tự mình ngồi xe về."
Nguyễn Tố có chút bất ngờ, nhưng mà Thịnh Viễn đến đón cô cũng tạm thời giải quyết được một chuyện khó của cô.
Từ trung tâm kiểm tra sức khỏe đến tàu điện ngầm cần mười phút đi bộ, mưa to như vậy, dù có che ô, trên người cũng sẽ bị ướt.
Cô ngữ khí cảm kích đáp: "Được, bác sĩ Thịnh, vậy thì phiền anh rồi."
Thịnh Viễn bật cười: "Nên như vậy."
Thịnh Viễn từ bệnh viện lái xe đến trung tâm kiểm tra sức khỏe, cũng phải hai mươi phút. Nguyễn Tố không cần vội vàng đến tàu điện ngầm, động tác trên tay liền chậm hơn. Cô đang ở phòng trà nước dọn dẹp hộp cơm, Mã Văn từ bên ngoài vào, thấy cô vẫn còn ở lại bèn hỏi: "Em vậy mà vẫn chưa đi sao?"