Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 81

Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:41:07
Lượt xem: 77

Nhưng ý cười trong mắt vẫn tràn ra.

 

Thính lực Quý Minh Sùng rất tốt, trước đây anh ở trong một thế giới, anh là người mù. Bởi vì không nhìn thấy ngược lại thính lực lại rất tốt. Không ngờ sau khi anh trở lại thế giới hiện thực, thính lực của anh vậy mà còn tốt hơn trước khi hôn mê. Vì vậy dù Nguyễn Tố phát ra âm thanh rất nhỏ, anh vẫn nghe được.

 

Cô ngủ rất thành thực, không bao giờ nghiến răng, ngáy hay là nói mớ. Lúc này chắc là vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn nhìn thấy anh đang nổ lực xoay người giống như con rùa, tiếp đó nhịn không được phì cười.

 

Anh bất đắc dĩ hỏi: "Cười, cái gì?"

 

Nguyễn Tố đương nhiên sẽ không nói, cô không lên tiếng.

 

Những cây sen đá cũng chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh của hai người, đều bắt đầu nhỏ giọng tranh luận ---

 

"Tố Tố đang cười cái gì? Có phải bởi vì phát hiện tôi lớn lên tốt hơn rồi!"

 

"Tôi đoán.. Tố Tố là đang cười anh ta giống như con rùa. Trước đây tôi thấy qua, con rùa chính là như vậy. Muốn lật mình lại lật không được, chính là dáng vẻ như anh ta vậy."

 

Anh kiệt sức nằm ở trên giường, động tác lật người này làm cho thân thể Quý Minh Sùng như bị khoét rỗng hết sức lực.

 

Thật lâu sau, anh đại khái cũng cảm thấy bản thân thật sự có chút buồn cười, trên mặt cũng hiện ra ý cười.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Tố tỉnh dậy rửa mặt xong, mẹ Quý cũng rời giường chuẩn bị nhận lại nhiệm vụ chăm sóc Quý Minh Sùng. Thấy Nguyễn Tố một mặt vui vừng, bà liền cười hỏi: "Làm gì mà vui vẻ như vậy?"

 

Nguyễn Tố dùng sức gật đầu: "Mẹ, Minh Sùng tối qua anh ấy nói chuyện rồi. Nếu không phải là quá muộn, tối qua con đã đem tin tức tốt này nói cho mẹ nghe rồi!"

 

Mẹ Quý so với Nguyễn Tố còn vui mừng hơn, vui đến không được, luôn niệm Bồ Tát phù hộ.

 

Bây giờ Quý Minh Sùng là trung tâm của nhà họ Quý, bất kể trên người anh có chuyển biến tốt nào, đều có thể làm cho cái nhà này tràn ngập niềm vui.

 

Vốn dĩ Đậu Tương còn ngủ nướng ở trên giường không chịu dậy, đến mùa đông, có thể ở trên giường thêm một chút đều là kiếm được. Cho dù lúc này nó đã thanh tỉnh rồi, nó vẫn không muốn rời giường mặc quần áo. Cái đầu nhỏ thậm chí còn nghĩ nếu hôm nay giả vờ bệnh, khả năng không phải đi nhà trẻ có lớn không. Sau lại nghĩ, giả bệnh làm không khéo lại phải uống thuốc phải tiêm, thật là không có lợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-81.html.]

Trong lúc còn đang củng cố tâm lý, nó nghe bà nội và thím đang nói chuyện, không khỏi duỗi dài cổ. Sau khi nghe thím nói chú có thể nói chuyện, nó không màng ngủ nướng nữa, cũng không màng thay quần áo, trực tiếp để chân trần nhảy từ trên giường xuống xông ra khỏi phòng, trên đầu tóc quăn lộn xộn.

 

"Thím, chú con có thể nói chuyện rồi?"

 

Không đợi Nguyễn Tố trả lời, Đậu Tương giống như đạn pháo mà vọt vào phòng ngủ.

 

Mẹ Quý một bên lấy áo khoác ngủ cho Đậu Tương một bên hùng hùng hổ hổ đi theo vào phòng ngủ: "Đông lạnh con đi! Bị cảm thì đừng có khóc!"

 

Nguyễn Tố ở trong phòng khách, cũng có thể nghe được ba người đang nói chuyện trong phòng ngủ. Đậu Tương nói mười câu, mẹ Quý nói năm câu, Quý Minh Sùng trả lời một câu. Vậy còn không được, nghe anh trả lời một câu, Đậu Tương trong phút chốc từ mười câu nâng lên hai mươi câu. Mẹ Quý nói Đậu Tương không được làm ồn đến Quý Minh Sùng, Đậu Tương không phục, nghẹn nói âm thanh của bà còn lớn hơn cả nó!

 

Cô rất muốn nghe thêm một chút, nhưng cô còn phải đi làm nữa. Cô cầm túi xách cùng áo khoác chuẩn bị ra cửa, tay đặt trên tay nắm cửa, trong phòng ngủ lại truyền đến âm thanh, phân biệt là mẹ Quý và Đậu Tương ---

 

"Đi đường cẩn thận."

 

"Thím, đi đường không được nghịch điện thoại nha!"

 

Có lẽ Quý Minh Sùng cũng nói gì đó, chẳng qua là cô không nghe được.

 

Cô vừa mỉm cười đáp lời, vừa choàng khăn choàng cổ ra cửa.

 

Hôm nay thời tiết rất tốt, là một ngày nắng đẹp, Nguyễn Tố một đường bước nhanh đến trạm tàu điện ngầm. Lúc này vẫn chưa đông người, chỉ là trong trạm tàu điện ngầm cô đụng phải một cô gái. Còn chưa kịp xin lỗi, chỉ thấy cô gái kia vội vã nhặt đồ vật rơi trên mặt đất lên liền chạy như bay lên thang máy cuốn. Đây là trạm trung chuyển, Nguyễn Tố nghĩ, cô ấy chắc là đang vội chuyển trạm..

 

Khi cô chờ tàu đến, Nguyễn Tố lơ đãng thoáng thấy trên mặt đất có một tờ giấy.

 

Cô bước đến nhặt tờ giấy lên, nhớ tới vừa rồi đụng vào cô gái kia hình như cô ấy nhặt lên mấy tờ giấy cùng loại, màu sắc tờ giấy này có chút đặc biệt, cô có ấn tượng.

 

Trên mặt giấy vẽ một bộ áo cưới, rất tinh xảo rất đặc biệt. Góc dưới bên phải còn có ký tên, chữ ký như rồng bay phượng múa. Cô không nhìn ra là viết chữ gì.

 

Này hẳn là một bản thảo thiết kế.

 

Nguyễn Tố biết bản thảo thiết kế quan trọng như thế nào. Ngẫm nghĩ, đợi chuyến tàu này ngừng lại, cô cũng chưa đi lên mà quay người lên lầu, đi đến quầy phục vụ. 

Loading...