Chỉ Muốn Bên Em - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:57:17
Lượt xem: 105
Nào biết mẹ Quý hình như là quên chuyện này, nhắc cũng không nhắc đến.
Hồ hộ công chỉ có thể uyển chuyển mà nhắc nhở bà: "Cái đó, là bà kết toán tiền lương cho tôi, hay là Nguyễn tiểu thư kết toán?"
Mẹ Quý vẻ mặt ngỡ ngàng: "Tiền lương, tiền lương gì?"
Hồ hộ công gấp rồi: "Tôi chăm sóc bà một tháng rồi. Lúc đó bà đã nói.."
"Tiểu Hồ, cô đã nhận được tiền lương rồi không phải sao?" Mẹ Quý liếc cô ta một cái: "Con người không nên quá tham lam mới đúng, cô đã lấy được rất nhiều rồi."
Một tiếng sấm nổ trên đầu Hồ hộ công.
Cô ta ngây ngẩn cả người, cũng kinh sợ vô cùng.
Nhìn vẻ mặt đã hiểu rõ của mẹ Quý, lúc này cô ta mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại được.
Ngữ khí của mẹ Quý hòa hoãn lại, giống như chuyện trò việc nhà thường ngày với cô ta, cười nói: "Tiểu Hồ, trong lòng cô và tôi đều biết rõ ràng ai là người kết toán lương cho cô. Người kia tuy không phải là họ hàng nhà tôi, nhưng cũng có quen biết với con dâu tôi. Bây giờ hắn ta có lòng muốn giúp đỡ giảm bớt áp lực cho nhà tôi, tôi phải cảm ơn hắn. Trước đây tôi có nói qua, trí nhớ của cô không tốt cho lắm, có phải đã quên vụ này rồi?"
Hồ hộ công đờ đẫn rồi.
Nếu như là chuyện khác, cô ta đã sớm khóc lóc lăn lộn rồi. Nhưng trong tay mẹ Quý rõ ràng có chứng cứ, nếu như mẹ Quý làm ầm lên, nói cô ta ngoài mặt làm hộ công, sau lưng chủ lại giở trò quỷ, vậy thì cô ta liền không thể tiếp tục làm nghề này nữa, sau này cũng không có người mời cô ta làm hộ công nữa.
Hồ hộ công đi không đến hai ngày, Quý Minh Sùng liền xuất viện.
Bây giờ nửa thân trên của anh có thể động một chút, cả người cũng không mất sức như hồi trước.
Điều làm anh ngoài ý muốn là, mấy chậu sen đá nhỏ trong phòng ngủ chính vậy mà cũng phát ra âm thanh.
Có một khoảng thời gian khi anh vừa tỉnh lại, trong bệnh viện tựa hồ chỉ có đôi nhẫn trên tay anh và Nguyễn Tố có thể phát ra âm thanh. Không ngờ đến bây giờ lại phát hiện có thực vật có thể phát ra âm thanh.
Mấy chậu sen đá nhỏ đó được chăm sóc rất tốt. Vừa vào phòng, anh liền nghe được âm thanh ríu ra ríu rít.
"Anh anh anh, Tố Tố về rồi, tôi rất nhớ cô ấy! Tôi cảm thấy lâu lắm rồi không thấy cô ây, còn cho rằng cô ấy sẽ không bao giờ trở về nữa. Dọa c.h.ế.t tôi rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-78.html.]
"Con gái nhìn ta nhìn ta, con xem ta bây giờ lớn lên tốt thế nào a. Mau đến xem ta, đến đây đến đây!"
"Đều tránh ra! Bản cung chưa c.h.ế.t ngươi chỉ có thể là phi. Ta mới là cái cây đầu tiên Tố Tố mua về, không giống như các ngươi!"
Nguyễn Tố hiển nhiên không chú ý đến những cây sen đá cô mua về.
Cô cùng với ông Vương bà Vương hàng xóm dìu Quý Minh Sùng nằm lên giường.
Lúc này Quý Minh Sùng mới chú ý đến ga trải giường là màu vàng nhạt, bên trên còn điểm xuyết những đóa hoa nhỏ.
Rất tươi mới, rất ấm áp, rất mộc mạc.
Nguyễn Tố thấy anh nhìn chằm chằm ga trải giường, bèn lên tiếng giải thích: "Hôm qua em thấy trời nắng to, liền thay bộ chăn nệm rồi, đây đều là đồ sạch."
Quý Minh Sùng gật gật đầu, biểu thị bản thân biết rồi.
Những chậu sen đá nhỏ lớp sau tiếp lớp trước muốn hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Tố, chỉ đáng tiếc chúng nó đều là thực vật, âm thanh chúng phát ra Nguyễn Tố không nghe thấy.
"Tố Tố, ô ô ô, cô có phải có sen đá khác ở bên ngoài rồi!"
"Nhất định là ta lớn lên không đủ đẹp, nhất định không phải là vấn đề của Tố Tố. Là vấn đề của ta, ta tự bế."
".. Anh anh anh!"
Trong nhà được Nguyễn Tố sắp xếp rất ấm áp, Quý Minh Sùng cảm thấy, sống ở đây tốt hơn bệnh viện nhiều. Nguyễn Tố bây giờ khẳng định sẽ không ngủ chung một giường với Quý Minh Sùng như trước đây nữa, cô lâm thời mua một chiếc giường gấp đặt bên cạnh giường lớn. Trong khi cô đang chỉnh đốn chăn đệm, hết đợt này đến đợt khác tiếng mắng mỏ nổ tung bên tai Quý Minh Sùng.
Nhẫn nữ: "Em choáng, là đàn ông thì không nên để phụ nữ ngủ giường nhỏ. Đàn ông chó ngược lại được lắm, bản thân chiếm giường lớn, để Tố Tố ngủ giương nhỏ. Đừng ngăn em, em không g.i.ế.c hắn không được!"
Nhẫn nam nhỏ giọng: ".. Đó không phải là tình trạng bây giờ không giống mà."
Những sen đá nhỏ nhìn một màn như vậy hiển nhiên cũng bực, đều đang kháng nghị, đều mắng anh không phải đàn ông, không ra gì.
"Ông cho móng vuốt, nghe thấy chưa! Nghe thấy chưa!"