Chỉ Muốn Bên Em - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:55:23
Lượt xem: 90
Như vậy thật sự có hiệu quả. Cô ta thừa nhận, mới đầu cô ta đích xác muốn để cho Chương Kiến cõng nồi, ôm hết tất cả mọi chuyện. Nhưng bây giờ cô ta không nghĩ như vậy nữa. Hướng Đông đối với Chương Kiến không có tình cũ gì, nếu như anh ta nhận định là Chương Kiến làm, anh ta đã sớm động thủ rồi. Sở dĩ cảnh cáo một phen như vậy, có lẽ nào.. là anh ta đang hoài nghi cô?
Cô ta rõ ràng hơn ai hết, Lâm Hướng Đông thích loại con gái lương thiện, ngây thơ lại dịu dàng. Nếu như anh hoài nghi cô ta, vậy cô ta còn có thể gả cho anh làm bà Lâm sao?
Việc cấp bách vẫn là làm mất đi sự hoài nghi của anh ta. Để cho anh biết, cô vẫn là Nguyễn Mạn lương thiện.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt buộc phải chủ động nói tất cả là do cô ta làm, cô ta chỉ thị. Cô ta phải làm ra một bộ tất cả đều không có liên quan gì đến Chương Kiến. Như vậy Lâm Hướng Đông mới có thể cho rằng cô ta là vì bảo vệ Chương Kiến, bất đắc dĩ mới phải cõng nồi.
* * *
Buổi tối, sau khi Lâm Hướng Đông xã giao xong trở về nhà, thấy Nguyễn Mạn đang ngồi trong phòng khách âm thầm rơi lệ. Trong lòng anh ta nghi hoặc, nhưng vẫn đi đến gần, quan tâm mà hỏi: "Sao vậy?"
Nguyễn Mạn nhìn anh ta một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bả vai khẽ động, còn mang theo nức nở nói: "Hướng Đông, làm sao đây, em làm chuyện xấu rồi! Em rõ ràng chỉ muốn dạy dỗ Nguyễn Tố một chút, nào biết đâu sẽ xảy ra chuyện!"
Lâm Hướng Đông có uống chút rượu, nghe lời này, ánh mắt khôi phục lại tỉnh táo. Anh ngồi bên cạnh cô ta, giả vờ dáng vẻ không biết gì mà nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, em làm chuyện gì?"
"Bữa tiệc lại nhà trước đây, Quý bá mẫu đối với em rất không khách khí, Tố Tố cũng vậy. Em ấy.. còn nói với em những lời rất khó nghe. Trong lòng em càng nghĩ càng tức, bèn để em trai em đi phá hỏng bóng đèn trong hành lang tiểu khu bọn họ sống. Em không ngờ lại làm Quý bá mẫu bị thương. Bà ấy lớn tuổi rồi sao em có thể hại bà ấy, nhà họ Quý còn có ơn với nhà họ Nguyễn a! Trong lòng em rất khó chịu, cũng không biết nói với ai. Bình thường công việc của anh bận, tuy là anh nói Nguyễn Tố bắt nạt em, em nhất định phải nói lại với anh. Nhưng em nào có thể không biết xấu hổ mà nói. Em thật sự hồ đồ rồi, lại để em trai em đi phá hỏng đèn trong hành lang. Khoảng thời gian này em vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng. Đây là lần đầu em làm chuyện xấu.."
Nguyễn Mạn nhớ tới thảm trạng kiếp trước, ban đầu chỉ là giả vờ khóc, lúc này nghĩ đến một hồi lại thành khóc thật. Cô ta khóc rất thương tâm, khóc đến tuyệt vọng: "Hướng Đông, em nhất định sẽ bị trừng phạt, là em tạo nghiệp, đều là lỗi của em!"
Thật ra Lâm Hướng Đông cũng không hoàn toàn nhận định tất cả những chuyện này là do Nguyễn Mạn sai xử. Rốt cuộc trước hai loại khả năng, chiếm tỷ lệ như nhau, nhưng Nguyễn Mạn chủ động ôm tất cả mọi chuyện về phần mình, cán cân trong lòng anh ta cũng nghiêng đi một chút. Bây giờ anh ta cũng có khuynh hướng nghĩ mọi việc là do Chương Kiến làm, Nguyễn Mạn sợ anh ta trừng phạt Chương Kiến, vì vậy mới ôm hết mọi chuyện.
Nếu như thật sự là cô ta làm, nếu như cô ta là loại người trong ngoài bất nhất, cô ta hoàn toàn có thể để Chương Kiến đi cõng nồi, không phải sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-76.html.]
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Hướng Đông lại phá lệ không an ủi Nguyễn Mạn.
Đợi cho Nguyễn Mạn ngừng tiếng khóc, lúc này anh ta mới nói: "Mạn Mạn, anh tin tưởng em không phải là người có tâm tư độc ác."
Lời này giống như thuốc an thần, tâm Nguyễn Mạn đang hoảng loạn cũng trấn định lại.
Không đợi cô tiếp tục khóc lóc cái gì, chỉ nghe Lâm Hướng Đông lại nói: "Anh vẫn là câu nói kia, nếu như Nguyễn Tố bắt nạt em, em có thể nói với anh. Trong lòng tức giận, có thể nói rõ ràng, không cần làm những chuyện kia. Mạn Mạn, mẹ anh và Lâm thái thái đời này tổng cộng gặp nhau hai lần. Hai lần này, hai người đối với nhau vô cùng khách khí. Lâm thái thái hận anh, cũng hận mẹ anh, người anh trai và chị gái kia cũng hận anh. Nhưng bọn anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm những chuyện hại người. Em biết tại sao không?"
Nguyễn Mạn ngơ ngẩn nhìn anh ta: "Tại sao?"
"Bởi vì bọn anh đều biết rõ, đây là giới hạn của ba anh. Em biết tại sao sau khi nhà họ Quý sa sút, hào môn thế gia đứng đắn đều không giẫm lên một chân không? Quý bá phụ bao gồm cả Quý Minh Sùng trước đây ở trên thương trường cũng không phải không đắc tội với người khác. Đó là bởi vì.." Lâm Hướng Đông nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào mặt: "Hào môn thế gia đều cần mặt mũi, không làm được chuyện đó. Mất mặt so với mất tiền tài vẫn quan trọng hơn. Ba anh và Quý bá phụ năm xưa cũng không phải không có giao tình. Nếu như ông biết em, hoặc dứt khoát nói là Chương Kiến, đi làm hại vợ của Quý bá phụ, em biết hậu quả là gì không? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, em có nghĩ đến hậu quả không?"
Đến hậu quả cũng không nghĩ đến, lại tùy tiện đi làm loại chuyện này, thật sự xem người khác là đồ ngốc sao?
Nguyễn Mạn ngây ra như phỗng, cả người rét run.
Cô ta đích xác không có nghĩ tới hậu quả, cô ta cho rằng sẽ không ai phát hiện!
Bây giờ bị Lâm Hướng Đông làm cho thức tỉnh, cô ta không khống chế được, răng bắt đầu va vào nhau.
Trả thù Nguyễn Tố là chuyện nhỏ, nếu cô ta bị chủ tịch Lâm ghét bỏ, đó mới là chuyện lớn!
Cô ta nhớ lại ngày đó Nguyễn Tố nói câu kia, đã đi chân trần thì sợ gì mang giày.
Lâm Hướng Đông nhắc đến Chương Kiến, trong giọng điệu không che giấu được sự chán ghét: "Người có thể không thông minh, nhưng nhất định không thể ngu xuẩn."