Chỉ Muốn Bên Em - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:30:05
Lượt xem: 102
Nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, cô vẫn phải uốn nắn lại quan niệm của trẻ nhỏ.
Thịnh Viễn từ bên ngoài cầm ly nước đi qua rửa cặn nước, nghe Đậu Tương nói như vậy, lại không nghe Nguyễn Tố trả lời. Lúc anh chuẩn bị chủ động bước ra giải quyết vấn đề này lại nghe Nguyễn Tố nói.
"Đậu Tương, trước đây là thím không đúng, xem con là con nít, cho rằng con nói xong không bao lâu sẽ quên. Không ngờ con vẫn luôn nhớ, xin lỗi a." Nguyễn Tố nhìn Đậu Tương mặt núng nín thịt, thành khẩn mà xin lỗi: "Nhưng mà, sau này nhẫn của con chỉ có thể tặng cho người mà con thích, cũng giống như nhẫn của chú con cũng chỉ có thể tặng cho người mà chú thích vậy."
Đậu Tương gấp rồi: "Con thích thím a! Con siêu thích thím!"
"Không phải thích kiểu này." Nguyễn Tố ngẫm nghĩ: "Ừm, có lẽ là kiểu thích của con đối với Tiểu Mẫn. Nhưng mà bây giờ con tốt nhất không nên tặng Tiểu Mẫn quá sớm. Nếu như sau này con lớn lên rồi vẫn còn thích cô bé, lúc đó tặng cũng không muộn."
Đậu Tương lẩm bẩm: "Không phải đều là thích giống nhau sao, còn có, người mà chú thích lẽ nào không phải là thím sao?"
Nguyễn Tố hơi quẩn bách: "Không phải thím đâu. Trước đây chú con không quen biết thím, chúng ta không chung sống với nhau mấy ngày. Dù sao con chỉ cần biết, nhẫn không thể tùy tiện tặng cho người khác là được rồi. Chú con trả lời con như vậy, chứng tỏ chú là một người thận trọng trong tình cảm, chú cũng muốn đem nhẫn tặng cho người mà chú thích."
Đậu Tương cũng đau đầu rồi: "Người lớn mọi người thật là nhiều chuyện."
Nguyễn Tố cười: "Từ nhiều chuyện này con học ai vậy?"
Đậu Tương: "Trên tivi a." Nó lại hỏi: "Vậy thím có người mình thích không?"
Nguyễn Tố nghĩ nghĩ: "Không có."
Đậu Tương trợn tròn đôi mắt: "Nhẫn trên tay chú là thím tặng a, thím có thể đem nhẫn tặng cho người thím không thích sao?"
Cuối cùng Nguyễn Tố thành công đem chính mình đi một vòng tròn: ".. Cái này cái này, đó là bởi vì.. Đúng! Thím không nên tặng nhẫn cho chú con, con sau này không được học theo thím, được không?"
Xém chút nữa cô phải tự gọi mình là tra nữ! Quá khổ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-72.html.]
Thịnh Viễn đứng ở bên ngoài trên mặt hiện ra ý cười.
Anh cầm cái ly, có lẽ mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Tố, cô đều cúi đầu, rất ít nói. Bây giờ nghe cô đối thoại với Đậu Tương, anh phát hiện cô là người khá thú vị.
* * *
Khi Nguyễn Tố đưa Đậu Tương trở lại phòng bệnh, Đậu Tương lại khôi phục trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày, đơn phương tuyên bố hòa hảo với Quý Minh Sùng, lại ghé vào bên giường ríu rít nói chuyện với anh. Vẻ mặt mẹ Quý bất đắc dĩ, lúc dọn dẹp đồ đạc, bà nhìn Nguyễn Tố nhỏ giọng hỏi: "Đậu Tương trước đó làm sao vậy, giống như pháo đốt, giận đùng đùng."
Nguyễn Tố thần bí nói: "Một chút chuyện nhỏ, không tiện nói cho mẹ, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."
Mẹ Quý cười: "Đậu Tương khá là thích con, bí mật cũng chỉ nói cho con nghe."
Lời nói này hoàn toàn không có ý ghen, mẹ Quý ngược lại rất thích chuyển biến như vậy. Bà lớn tuổi rồi, dạy dỗ Đậu Tương đã tiêu phí rất nhiều tâm tư. Người bầu bạn cái nhân vật này bà cũng không cách nào đảm nhận được nữa. Mẹ Quý nói với Thịnh Vi, Nguyễn Tố là người cố chấp, giọng điệu giống như bất đắc dĩ, thậm chí có chút hận sắt không thành thép. Nhưng đó là lúc nói với người khác, còn trong thâm tâm bà, bà tán đồng phẩm chất của Nguyễn Tố. Trên thế gian này người thông minh đã rất nhiều rồi, người có lương tâm thành thật ngược lại càng ngày càng ít, phẩm chất như vậy không nên bị phủ định. Vì vậy bà bằng lòng để Đậu Tương tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tố, bà tin tưởng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Mẹ Quý và Đậu Tương ở lại thêm một lúc liền rời bệnh viện về nhà.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng.
Sau khi Nguyễn Tố rửa mặt cho Quý Minh Sùng, phát hiện móng tay anh lại dài ra rồi, liền lấy bấm móng tay từ trong túi xách ra chuẩn bị cắt cho anh.
Để phòng anh nhàm chán, cô đặc biệt tải xuống radio của kênh tài chính.
Buổi tối như vậy, đối với Quý Minh Sùng mà nói không nghi ngờ là thích ý, thoải mái.
Động tác của Nguyễn Tố rất nhẹ nhàng, cô lót khăn giấy ở trên giường, đôi mắt cô chuyên chú nhìn móng tay của anh. Gả đến nhà họ Quý đã gần nửa năm rồi, cô đã cắt móng tay cho anh không biết bao nhiêu lần, loại việc này đã sớm thuần thục.
Trong radio, người chủ trì đang giới thiệu tình hình thị trường chứng khoáng gần đây.
Giờ phút này đem đến cho anh cảm giác, giống như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng phất qua trong lòng anh.