Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:58:38
Lượt xem: 94

Trong phòng ngủ, Nguyễn Tố không nói thêm gì nữa, mẹ Quý nghẹn ngào không tiếng động. Cũng không biết qua bao lâu, mẹ Quý sắp xếp lại cảm xúc của mình, hồi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh nhất quán, lúc này mới nói: 

 

"Khi tiểu Hồ vừa đến, mẹ nhìn ra cô ta cũng thiếu tiền, con người cũng cần mẫn làm việc. Sau này mẹ xuất viện rồi, tiểu Hồ đột nhiên trở nên có tiền, đổi điện thoại cũng thêm những thứ đồ đạt khác. Lúc đó mẹ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện của người khác. Bắt đầu từ hai ngày trước, có lúc cô ta sẽ nói với mẹ những chuyện như có như không. Ban đầu chỉ nói một hai câu, xem dáng vẻ như là đang thăm dò, mẹ đơn giản cũng liền thuận thế mà làm. Hôm nay cũng coi như là cô ta đã lộ ra bộ mặt thật, ám chỉ việc đèn hành lang bị hỏng là do con làm, ám chỉ con muốn dùng việc này để dành được sự tín nhiệm của mẹ. Mẹ liền thuận theo ý của cô ta, nên mới có một màn chiều nay."

 

Mẹ Quý đột nhiên nói ra chuyện này, Nguyễn tố sửng sốt một chút liền bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách cô cảm thấy mẹ Quý hôm nay thực không thích hợp.

 

"Mẹ thấy dáng vẻ gấp không chờ nổi của cô ta, chắc là làm theo chỉ thị của ai đó. Mẹ liền dứt khoát cho cô ta nghỉ phép. Mẹ nghĩ chắc là cô ta muốn đi báo tin vui nên nhờ con trai bà Vương đi theo sau cô ta. Có lẽ sẽ có kết quả." Mẹ Quý ngừng một chút: "Mẹ cũng muốn biết đến cùng là ai mà đến giờ vẫn chưa chịu buông tha cho nhà họ Quý, còn vọng tưởng gây chuyện thị phi."

 

Nguyễn tố vừa nghe mẹ Quý suy đoán liền không tự chủ được mà nghĩ đến một người.

 

Nếu như chuyện này là do Nguyễn Mạn làm, vậy thì đèn trong hành lang hơn một nửa cũng là cô ta tìm người đến phá hỏng.

 

Hai việc này liên kết lại thành một chuỗi.

 

Nhưng suy đoán của cô không có bằng chứng xác thực, bây giờ chưa cần nói cho mẹ Quý nghe.

 

Sau một lúc lâu, mẹ Quý thở dài một hơi, lúc này đây bà chân thành mà xin lỗi Nguyễn Tố: "Bất kể là vì chuyện gì, chung quy hôm nay là mẹ không đúng. Ở ngay đây mẹ xin lỗi con."

 

Bà không nhắc đến chuyện để cho Nguyễn Tố đi nữa.

 

Nguyễn Tố mũi chua xót nhưng vẫn cười mà nói: "Không sao đâu mẹ."

 

Hai người từ phòng ngủ ra tới, chỉ thấy Đậu Tương vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc mà ngồi ở trên sô pha, chau mày, phảng phất như đã xảy ra chuyện đại sự gì vậy.

 

Đậu Tương ngẩng đầu nhìn bà nội và thím của mình, dáng vẻ giống như vừa mới khóc xong, càng là sốt ruột cực độ.

 

Nó vừa rồi cảm giác không thích hợp, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể lui về trong mai rùa của mình. Kết quả nó ở trong phòng nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, liền dứt khoát lớn mật, từ trong phòng ra ngồi trên sofa chờ bà nội và thím ra ngoài.

 

Hai người này nhất định là lại cãi nhau rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-40.html.]

 

Quả nhiên là giống như trong phim diễn vậy, ba ngày hai người liền cãi một lần!

 

Lần này đặc biệt nghiêm trọng, bà nội và thím hình như đã khóc. Rốt cuộc là làm sao vậy, lại không nói với nó.

 

Mẹ Quý thấy dáng vẻ của Đậu Tương liền biết trong lòng đứa nhỏ này đang nghĩ gì, tức giận mà mắng nó: "Con đã làm xong bài tập chưa? Đọc sách chưa?"

 

Đậu Tương tức giận đứng dậy, lại không dám nói gì. Chỉ có thể thừa dịp mẹ Quý vào bếp, dùng sức mà dậm dậm chân để biểu đạt phiền muộn của chính mình.

 

Nguyễn Tố mỉm cười kéo nó qua dỗ dành: "Làm gì mà dậm chân, có phải lạnh rồi không?"

 

Đậu Tương gấp gáp: "Con thật không biết hai người làm sao nữa! Ai, chú ơi mau tỉnh lại đi, con thật không muốn quản nữa!"

 

Nguyễn Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc a lên một tiếng: "Tuyết rơi rồi!"

 

Trận tuyết đầu tiên của năm nay cuối cùng cũng đã rơi rồi.

 

Tuyết không phải rất lớn.

 

Lực chú ý của Đậu Tương quả nhiên bị dời đi, lôi kéo Nguyễn Tốríu rít hỏi không ngừng: "Ngày mai con có thể đi ném tuyết, đắp người tuyết không? Không, không đúng, tuyết đã rơi rồi, ngày mai con có phải không cần đi nhà trẻ không? Hắc hắc."

 

Nguyễn Tố mỉm cười: "Không được, vẫn phải đi học, hơn nữa đây chỉ là tuyết nhỏ."

 

Đậu Tương vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

 

Trong phòng bếp, mẹ Quý đang hâm nóng thức ăn. Bà cũng đã nghe được đối thoại giữa cháu trai và Nguyễn Tố, không khỏi mỉm cười.

 

Mà lúc này, ai cũng không chú ý tới, Quý Minh Sùng nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ngón tay anh khẽ động.

 

Chỉ là động một chút, rất nhanh lại trở về như cũ.

Loading...