Chỉ Muốn Bên Em - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:58:08
Lượt xem: 91
Sau này, dưới sự giúp đỡ của chú, cô học phổ thông rồi thi lên đại học. Cô vẫn nhớ dáng vẻ của chú, cũng biết tên chú là gì. Có một lần cô nhìn thấy hình của chú và con trai trên trang bìa của tạp chí. Cô không biết phải làm thế nào để trả ơn cứu mạng của chú, chỉ có thể chăm chỉ học hành. Nào ngờ không bao lâu sau, cô được ba mẹ ruột tìm thấy. Nhân tiện cũng tiếp nhận hôn ước không thuộc về mình cùng cái gọi là trách nhiệm của con gái nhà họ Nguyễn.
Nếu như người mà cô kết hôn là người khác thì cô nhất định sẽ từ chối. Cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai điều khiển tương lai của bản thân.
Nhưng mà, sau này cô mới biết, thì ra người đó là con trai của chú.
Con trai chú bị tai nạn xe mà hôn mê, trở thành người thực vật. Chú cũng sinh bệnh năng, gia tộc và công ty lung lay sắp đổ. Người như cô, không tiền, không có bối cảnh, căn bản không thể giúp được gì cả. Cô nghe nói chú rất lo lắng cho con trai mình, lại nghe nói vợ chú cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Thế là cô đồng ý mối hôn ước này.
Có lẽ sẽ có người nói cô ngốc, nói cô ngớ ngẩn, nhưng cô thực sự không nghĩ ra cách nào khác.
* * *
Mẹ Quý nghe xong đoạn chuyện cũ của Nguyễn Tố, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Phải mất một lúc sau nữa, mới cổ họng khô khốc nói: "Chồng mẹ giúp đỡ qua rất nhiều người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-39.html.]
Bà làm thê nào cũng không ngờ được, Nguyễn Tố ở lại đây là vì nguyên nhân này.
"Con không cần phải như vậy." Mẹ Quý có thể là lại nhớ tới người chồng chính trực lại lương thiện của mình, hốc mắt cũng đã rưng rưng: "Ông ấy không bao giờ nghĩ tới phải nhận được báo đáp gì đó. Ông ấy giúp người không chỉ có mình con, thật sự không cần thiết phải như vậy."
"Con biết." Nguyễn Tố nói: "Con cũng không có năng lực gì, cũng không có tiền, cho dù có, với cách làm người của ba mẹ cũng sẽ không nhận. Lúc đó con nghe người trong nhà nói, mẹ không chịu nhận giúp đỡ của nhà họ Nguyễn đưa Quý Minh Sùng vào viện điều dưỡng. Biết mẹ phải một mình chăm sóc Quý Minh Sùng và Đậu Tương, con cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý. Con nghĩ tự mình đến có thể giảm bớt áp lực của mẹ, trừ cách này ra con không thể nghĩ đến bất kỳ cách nào khác để trả ơn cho ba."
"Con biết ba giúp người không chỉ có một mình con. Ông ấy sau này cũng không nhớ ra con nữa, nhưng con không thể vì ông không nhớ ra con mà việc gì cũng không làm. Con không muốn trở thành loại người coi đó là điều hiển nhiên. Con sẽ mãi mãi nhớ ân tình này. Nếu như con quên, nếu như con coi như mọi việc đưều chưa xảy ra, nếu con cũng cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vậy thì con sẽ hổ thẹn với sự giúp đỡ của ông, hổ thẹn với quyết định tài trợ cho con học hành của ông ấy."
Cô không có tiền, không có năng lực, lấy thân phận người ngoài cuộc giúp đỡ nhà họ Quý, việc cô thể làm quá hạn chế. Hơn nữa mẹ Quý cũng sẽ không đồng ý. Nhưng cô đến nhà họ Quý, trở thành một thành viên trong nhà, vậy thì có rất nhiều việc cô có thể giúp đỡ mẹ Quý rồi. Cô không dám nghĩ đến hạnh phúc chung thân của mình, cô chỉ nhớ, không có ba Quý thì sẽ không có cô của ngày hôm nay, hoặc là cô đã c.h.ế.t từ sớm rồi.
Mẹ Quý cơ hồ là lệ rơi lã chã.
Không chỉ vì những lời của Nguyễn Tố, càng là vì nhớ đến chồng bà. Khi bà còn trẻ, bà không hề tán đồng tính cách này của chồng, cũng không thích ông giúp đỡ cái này, tài trợ cái kia. Rõ ràng là thương nhân, sao lại giống như nhà từ thiện vậy. Đến bây giờ bà vẫn không đồng ý, nhưng một khắc này, nhớ tới giọng nói nụ cười của ông, lại nghĩ đến sự cam tâm tình nguyện của Nguyễn Tố ngày hôm nay đều là vì thiện ý của ông năm đó, bà không cầm được mà lệ rơi đầy mặt.
Bà kiên cường như vậy, cố gắng lâu như vậy, giờ khắc này mới dám biểu hiện ra một chút tưởng niệm.