Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-10-12 19:46:22
Lượt xem: 64

Nguyễn Tố đi ra ngoài, vừa hay trên đường gặp được Đậu Tương từ xe đưa đón của trường bước xuống.

 

Đậu Tương người mặc đồng phục, lưng đeo túi xách. Thấy Nguyễn Tố đi ra ngoài vẻ mặt còn có chút buồn bực, nó tiến đến trước mặt Nguyễn Tố, ngửa đầu quan sát cẩn thận, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thím, thím đang không vui."

 

Không phải nghi hoặc, mà là khẳng định.

 

Trẻ nhỏ dường như đều có được khả năng này, chúng so với người trưởng thành đặc biệt mẫn cảm.

 

Nguyễn Tố không biết phải trả lời thằng bé thế nào. Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị mắng một hồi như vậy, tâm tình đều không thể tốt được. Cô không muốn xảy ra xung đột chính diện với mẹ Quý, vì thế cô rời đi. Cô không muốn nói dối Đậu Tương, nhưng cũng không muốn kể chuyện đã xảy ra hôm nay cho một đứa trẻ nghe.

 

"Có một chút." Nguyễn Tố trả lời.

 

Đậu Tương thở dài một hơi: "Con đều nhìn ra rồi."

 

Nguyễn Tố miễn cưỡng mỉm cười: "Con quan sát rất cẩn thận."

 

"Bỏ đi, dù sao bài tập cũng làm xong rồi." Đậu Tương kéo quai đeo cặp sách: "Thím, con ở bên cạnh thím. Thím yên tâm, bất kể thím nói gì con cũng sẽ không nói ra ngoài đâu."

 

"Con vẫn nên về nhà đi. Thím ra ngoài đi dạo một lát."

 

Đậu Tương trừng mắt: "Như vậy sao được! Nếu con để thím ra ngoài đi dạo một mình, chú tỉnh lại sẽ đánh con."

 

Lại nói, nó dù sao cũng là nam tử hán ở trong nhà. Bình thường thím đối xử với nó tốt như vậy, nó đối với chuyện này sao có thể làm như nhìn cũng như thấy.

 

Nó ngừng một chút, biết thím mình dễ mềm lòng, liền bổ sung thêm một câu: ".. Cái kia, thật ra con muốn ăn KFC."

 

Nguyễn Tố nghe vậy dở khóc dở cười.

 

Nguyễn Tố đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Được rồi, thím đưa con đi ăn. Nhưng mà thím vẫn phải nói với bà nội một tiếng, để bà không phải lo lắng."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-35.html.]

Cứ như vậy, Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương thẳng hướng tiệm KFC mà đi. Gần đây cũng có trung tâm mua sắm, từ nhà họ Quý đi bộ đến tiệm KFC chỉ hơn mười phút. Nguyễn Tố nghĩ một hồi, vẫn là gửi cho mẹ Quý một tin nhắn, nói là gặp được Đậu Tương nên dẫn nó đi ăn KFC, rất nhanh sẽ đưa nó trở về.

 

Khi họ đã đến tiệm KFC, tin nhắn đã gửi đi được hơn mười phút. Lúc này Nguyễn Tố mới nhận lại được tin nhắn của mẹ Quý, chỉ có một từ "Được."

 

Nguyễn tố lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc xếp hàng gọi món, suy nghĩ của cô cũng trôi đi rất xa.

 

Quả nhiên chuyện ngày hôm nay đâu đâu cũng lộ ra sự cổ quái.

 

Cô cảm thấy lời nói và biểu hiện của mẹ Quý đều rất kỳ quái, cũng rất khác thường. Ngược lại, nếu như mẹ Quý là đang trong cơn thịnh nộ, nếu như mẹ Quý cảm thấy cô có tâm tư khác, vậy thì bà sẽ đồng ý để cô thân cận với Đậu Tương sao? Sẽ đồng ý để cô dẫn Đậu Tương đi ăn KFC sao? Hiển nhiên là không thể nào.

 

Trong này nhất định là có chuyện gì đó. Ít nhất những lời nói hôm nay của mẹ Quý, không chắc là những lời nói thật. Vậy tại sao bà lại nói ra những lời như vậy?

 

Nguyễn Tố bưng khay thức ăn cùng Đậu Tương ngồi ở góc tường dựa vào cửa sổ. Tiệm KFC dường như chỉ có đêm khuya mới không có nhiều người, giờ này có thể tìm được một chỗ ngồi là rất khó.

 

Đậu Tương hưng phấn vô cùng.

 

Đối với một đứa trẻ mà nói, ăn KFC là một chuyện đáng để vui mừng. Ít nhất vui vẻ hơn so với ăn cơm.

 

Đậu Tương cơ hồ đã quên mất ý định ban đầu của bản thân khi muốn ở bên cạnh Nguyễn Tố.

 

Nó không lo lắng hỏi cô vì sao không vui. Sau khi ăn mấy miếng khoai tây chiên, liền bắt đầu cùng Nguyễn Tố tán chuyện thú vị xảy ra ở nhà trẻ. Nói rồi nói rồi, chủ đề liền đến hamburger và cánh gà ở trên tay: "Thím ơi, thím cũng thích ăn KFC chứ? Lúc thím nhỏ cũng có KFC chứ?"

 

Nguyễn Tố ngẩn ra, đôi tay còn nắm hamburger, nhìn đậu tương, ánh mắt mềm mại: "Thím còn nhớ lần đầu tiên ăn KFC, là năm thím mười lăm tuổi."

 

Đậu Tương đã có bước đầu nhận thức về tuổi tác, nó năm nay 5 tuổi rưỡi, thím vậy mà mười lăm tuổi mới ăn KFC.

 

Nó không khỏi nói: "Cũng quá muộn rồi."

 

"Muộn cũng có cái tốt của muộn." Nguyễn Tố cười nói: "Bởi vì thím sẽ mãi mãi nhớ mùi vị của lần đó, còn có cảm giác lúc đó. Không phải cũng rất tốt sao?"

 

KFC năm mười lăm tuổi, cô suốt đời cũng khó quên, sẽ luôn nhớ mãi.

Loading...