Chỉ Muốn Bên Em - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:20:41
Lượt xem: 89
Nguyễn Tố từ trong bệnh viện đi ra, cổng bệnh viện dường như luôn đông đúc. Giờ này rồi vẫn còn mấy chiếc xe taxi đang đợi, cô bắt một chiếc trở về nhà.
Về đến nhà, Đậu Tương ở nhà hàng xóm đã ngủ rồi. Nguyễn Tố cảm ơn ông Vương, ôm Đậu Tương về phòng.
Đậu Tương dường như cũng đang lo cho bà nội. Khi Nguyễn Tố cẩn thận đặt nó lên giường, nó mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Tố liền vội vàng hỏi: "Thím ơi, bà nội sao rồi? Không sao chứ?"
Nói đến câu sau, nó đã nghẹn ngào.
Đứa trẻ này, đã mất đi quá nhiều.
Ra đời không bao lâu, chưa đến một tuổi đã mất đi người cha thân sinh, sau này mẹ thân sinh cũng ra nước ngoài. Một năm nhiều nhất gặp một lần. Lại sau đó, người ông yêu thương nó cũng qua đời.
Nó rất sợ, rất sợ người bà thương yêu nó cũng sẽ xảy ra chuyện. Tuy là nó còn nhỏ, nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Hốc mắt Nguyễn tố nóng lên, cô hôm nay mệt c.h.ế.t rồi, nhưng nhìn thấy Đậu Tương như vậy, cô dứt khoát ôm nó lên. Cằm cô đặt trên đầu nó, cô từng chốc từng chốc vỗ về nó, dỗ dành: "Không sao, là té ngã, bị gãy chân rồi. Bác sĩ nói cần phải ở lại bệnh viện một thời gian, chờ ổn định rồi liền có thể về nhà. Hôm nay muộn rồi, bệnh viện không cho vào thăm hỏi nữa. Đợi ngày mai con đi học về thím đưa con đến bệnh viện thăm bà, có được không?"
Đậu Tương khụt khịt: "Thật sự không sao chứ?"
"Thật mà!" Nguyễn Tố nghĩ nghĩ: "Phụ nữ sợ nhất là mập lên, thím nếu như lừa con, mùa đông năm nay thím liền mập lên mười cân, có được không?"
Đậu Tương gật gật đầu: "Được ạ!"
Không bao lâu, Đậu Tương lại buồn ngủ rồi, chỉ là trước khi nó ngủ vẫn không quên nhỏ giọng nói với Nguyễn Tố: "Thím ơi, cảm ơn thím."
Nguyễn Tố xoa xoa đầu nó: "Ngủ ngon."
Đợi Đậu Tương ngủ rồi, Nguyễn Tố trở lại phòng ngủ. Cô trở mình cho Quý Minh Sùng, lại đổ sữa bò ra, dùng ống truyền dịch tiêm vào trong dạ dày. Người thực vật cũng sợ thiếu canxi, Quý Minh Sùng bây giờ cũng giống như Đậu Tương vậy, buổi sáng và tối đều phải uống sữa bò.
Đã hơn mười giờ tối rồi, thân thể Nguyễn Tố rất mỏi mệt nhưng vẫn ngủ không được. Cô nhẹ nhàng mặc áo khoác, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. Cô không định đi xa. Bởi vì xảy ra chuyện này, bảo vệ cũng trở nên có trách nhiệm hơn. Cô vừa xuống lầu liền đụng phải chú bảo vệ đi kiểm tra.
Chú bảo vệ hỏi cô: "Muộn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?"
Cô lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn thoáng qua đèn đường, lại hỏi chú bảo vệ: "Lưu sư phụ, tiểu khu của chúng ta có camera không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-31.html.]
Chú bảo vệ lắc đầu: "Sớm hỏng lâu rồi, đã báo lên trên mấy lần. Kỳ thực tiểu khu của chúng ta đều là hiểu tận gốc rể từng hộ gia đình. Chính là cuối năm đều rất an toàn, mấy năm rồi không có xảy ra trộm cướp. Bên trên cũng không để ý đến việc có camera hay không. Sao vậy?"
"Không có gì ạ." Nguyễn Tố sớm đã đoán được, tiểu khu này hẳn là không có camera, chỉ là vẫn muốn hỏi một câu. Khi cô chuẩn bị lên lầu, tầm mắt xẹt qua phía trước một chiếc xe ở chỗ đỗ xe, cô hỏi bảo vệ: "Cháu nhớ chiếc xe này đã đỗ ở đây mấy ngày rồi, là xe của nhà nào vậy?"
Bảo vệ ngẫm nghĩ: "Là khách sống ở tầng năm, hình như đã đi công tác rồi. Anh ta làm tiêu thụ, thường xuyên đi công tác."
Nguyễn Tố vô thức nhìn đến trước xe, chú ý đến trên xe có lắp dụng cụ ghi lại hành trình. Chỉ không biết là sau khi xe tắt máy thì máy ghi hành trình có tiếp tục ghi hình lại không.
Nếu như có thể, nói không chừng có thể kiểm tra được chút gì đó.
Bảo vệ tiến lại gần: "Sao vậy?"
Nguyễn Tố lắc đầu.
Bảo vệ nghĩ đến chuyện nhà họ Quý, lại thở dài một hơi: "Cũng là trách chúng tôi, sớm nên thay cái bóng đèn kia. Trước kia cũng đã có người phản ánh vấn đề này.. Ai, Nguyễn tiểu thư, cô yên tâm, phía trên nói, tất cả chi phí nằm viện của mẹ chồng cô đều do chúng tôi gánh vác."
Nguyễn Tố không nói gì. Nếu như cô trước đây không đổi bóng đèn thì cô cũng không hoài nghi, cô cũng sẽ cho rằng chuyện này là ngoài ý muốn.
Nhưng bây giờ căn bản không phải là như vậy. Cô đã thay qua rồi, sao có thể hỏng?
Có lẽ đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện này có khả năng là có người làm không?
Vậy thì đáng sợ quá.
Cô luôn tin trực giác của bản thân, trực giác nói cho cô biết, chuyện này không đơn giản. Cô nhất định phải làm cho rõ ràng. Nếu như là có người làm, đã có một lần, lẽ nào không có lần sau sao?
Nguyễn Tố mỉm cười, nói với bảo vệ: "Lưu sư phụ, nhờ chú giúp cho một việc. Chủ chiếc xe này trở lại, chú giúp cháu liên hệ được không?"
Mặc dù khả năng kiểm tra ra rất nhỏ, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.
Bảo vệ nói: "Cái này có vấn đề gì đâu, anh ta có lẽ hai ngày nữa sẽ trở lại."
"Cảm ơn."