Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-11-21 04:42:51
Lượt xem: 7

Đến khi trời tốt, cô đứng dậy chuẩn bị đi tắm. Đi đến cửa phòng, như nhớ ra gì đó, cô cảm thấy không an toàn lắm nên xoay người trở về, cố sức nâng tảng đá lên rồi nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng cất tảng đá vào trong tủ quần áo, đóng cửa phòng lại, lúc này cô mới thấy yên tâm.

 

Cô lại bước ra ngoài, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu như đúng lúc trộm trèo vào, mở tủ quần áo ra thấy cô giấu tảng đá trong tủ, có khi nào càng thu hút sự chú ý hơn không?

 

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

 

Vì thế cô lại vòng về, cam chịu số phận bê tảng đá kia về chỗ cũ, càng nhìn càng cảm thấy đây mới là nơi thích hợp nhất để đặt vật quý.

 

Cuối cùng cô cũng hài lòng, cầm đồ ngủ và dầu gội, sữa tắm rồi bước vào phòng tắm.

 

Nào ngờ cô mới tắm được một nửa, bóng đèn trên đỉnh đầu bỗng kêu xẹt xẹt mấy tiếng, chưa đợi cô kịp phản ứng lại, cả căn phòng đã bị bóng tối bao trùm.

 

Cô cũng chẳng lạ gì cảnh này, mấy năm trước lúc cô về nhà thì ở đây đột nhiên bị cúp điện, đường dây trong khu vực lâu đời này không ổn định lắm, một năm luôn bị cúp điện đột ngột vài lần. Hồi cấp ba cô cũng từng tắm rửa trong bóng tối như thế này vài lần, trước kia sợ bóng tối, lớn lên lại không sợ nữa. Có lẽ do đã từng trải qua nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả bóng tối nên tố chất tâm lý cũng mạnh mẽ hơn.

 

Quý Minh Sùng vốn đang ngồi trên giường trả lời email của công ty, bỗng bóng đèn trong phòng phát ra âm thanh lạ, sau đó cả căn phòng tối đen.

 

Anh bật dậy theo bản năng, sau đó đi ra ngoài. Ông chủ đang cầm đèn pin bước từ trên lầu xuống, thấy anh cũng ló ra, ông ấy dùng tiếng phổ thông không chuẩn giải thích: “Mất điện rồi, chắc do thứ nào đó bị cháy. Tôi đã gọi cho bên điện lực, giờ bên đó đang phái người tới đây sửa gấp.”

 

“Bao lâu nữa mới có điện hả chú?” Quý Minh Sùng hỏi. Anh rất ít khi gặp tình huống này, người đầu tiên anh nghĩ tới là Nguyễn Tố.

 

Ông chủ suy nghĩ một lúc, “Khó nói lắm, có thể mai mới có điện. Dựa vào kinh nghiệm trước kia, tôi đoán một hai giờ chưa thể có điện ngay đâu.”

 

Quý Minh Sùng ừ một tiếng, bật đèn pin di động lên, xoay người vào phòng mặc áo khoác, cầm ví rồi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-226.html.]

 

Lúc đi đến quầy tạp hóa đã thấy có mấy người tới mua nến.

 

Đến lượt Quý Minh Sùng, khi đang chuẩn bị mua loại nến dài nhỏ màu trắng bình thường nhất, tầm mắt anh chợt lướt qua nến hình trái tim màu đỏ trong hộp bên cạnh.

 

Anh yên lặng một lúc.

 

Lúc nhận tiền, không đợi khách nói muốn mua mấy cái, ông chủ đưa mắt theo tầm mắt anh, lập tức chào hàng: “Anh bạn muốn mua kiểu nến này đúng không? Tôi bán cho anh giá rẻ thôi, dùng để tỏ tình hay thắp sáng đều được.”

 

Đây là loại nến ông ta mua vào đợt lễ Tình nhân năm nay, vẫn còn một hộp chưa bán được. Giờ mất điện, những người đến đây mua nến hầu hết là trung niên hoặc người già, thường quan tâm đến giá cả và tính thực dụng hơn nên sẽ không hay mua kiểu nến lòe loẹt này.

 

Ông chủ thấy Quý Minh Sùng có ý định đó thì nhiệt tình nói: “Cái hộp này tôi bán giá nhập cho, coi như tôi lỗ vốn. Tôi thấy anh quen lắm, anh có hút thuốc không?”

 

Quý Minh Sùng không hút thuốc lá, trước khi bị tai nạn ô tô anh mới đầu hai mươi, khi ấy gia đình quản nghiêm, không có cơ hội nếm thử. Rồi hôn mê năm năm, sau khi tỉnh lại, nghĩ đến sức khỏe của bản thân, tất nhiên anh sẽ không hút thuốc.

 

“Tôi không hút.”

 

Ông chủ có vẻ yên tâm, “Không hút thuốc là tốt, lát nữa tôi cho anh cái bật lửa để thắp nến được không?”

 

Bán phá giá kiểu này, Quý Minh Sùng thầm nghĩ không phải anh muốn mua mà ông chủ nhiệt tình quá, anh không chống đỡ được. Vài phút sau, anh ôm hộp nến hình trái tim ra khỏi quán tạp hóa rồi đi tới tiểu khu nhà Nguyễn Tố.

 

Anh bật đèn pin đi lên tầng, tới trước cửa nhà Nguyễn Tố, anh vươn tay gõ cửa. Không đợi Nguyễn Tố hỏi, dường như anh sợ mình dọa cô nên vội vàng lên tiếng, “Nguyễn Tố, là anh, không phải người khác.”

 

Nguyễn Tố vừa tắm xong từ trong phòng bước ra, tóc vẫn còn ẩm ướt. Cô đi dép lê bước ra mở cửa. Cửa mở, cô đang nghiêng đầu lấy khăn lau tóc.

Loading...