Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-11-19 14:14:46
Lượt xem: 29

Mùi ở đây không dễ ngửi lắm, còn vương mùi cũ kỹ, trước kia anh khá ưa sạch sẽ nhưng giờ thì không. Nghĩ đến việc người mình thích ở gần mình như thế, thậm chí anh còn bật cười thành tiếng. Giờ khắc này anh tự biết mình chẳng khác gì thằng ngốc.

 

Chuyện như vậy, đời này anh sẽ chẳng bao giờ làm vì người nào khác.

 

Anh lấy di động ra, nhấn vào khung trò chuyện với Nguyễn Tố. Sau mấy giây đấu tranh tâm lý, anh vẫn nhấn vào mục chia sẻ vị trí. Sau đó là một hồi lo lắng và hồi hộp vì chờ đợi.

 

Không biết mất mấy phút, mục chia sẻ vị trí ngoại trừ một chấm đại diện cho vị trí hiện tại của anh còn có thêm một chấm nữa.

 

Khoảnh khắc ấy anh bỗng thấy an tâm.

 

Ở bên kia, ban đầu Nguyễn Tố còn chưa hiểu tại sao Quý Minh Sùng lại mời mình chia sẻ vị trí. Nhấn vào xem, ban đầu cô hơi ngạc nhiên, sau đó mới phát hiện hai vị trí cách nhau thật gần, cô phóng to lên nhìn kỹ lại.

 

Cô nhấn vào nút kia.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của cô: “Anh đang ở đâu thế, vẫn chưa đi à?”

 

Giọng điệu biếng nhác của Quý Minh Sùng cũng truyền đến: “Nhìn kỹ đi, anh đang nằm trên giường rồi.”

 

Nguyễn Tố chần chừ, “Em nhớ gần nhà em không có khách sạn mà.”

 

Quý Minh Sùng ho khan: “Anh đâu nói anh ở khách sạn.”

 

Nguyễn Tố rất ngạc nhiên: “Đừng bảo…”

 

Đối diện tiểu khu có mấy cái nhà nghỉ, cô tình cờ đi ngang qua mấy lần, hình như trên đó đề biển hiệu kiểu như “Khách sạn Như Ý” gì gì đó.

 

Quý Minh Sùng ừ một tiếng.

 

Cô muốn hỏi tại sao anh lại ở đó nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Mục đích của anh quá rõ ràng, anh muốn ở gần cô một chút.

 

Cả hai đều không nói gì mà nhìn chằm chằm hai chấm nhỏ kia.

 

Cuối cùng Nguyễn Tố thoát khỏi giao diện chia sẻ vị trí trước, nghĩ một lúc, cô vẫn gửi cho anh một tin: [Ngày mai em sẽ gọi cho anh, mời anh ăn sáng.]

 

Nhìn thấy tin nhắn này, bỗng Quý Minh Sùng cảm thấy hình như trong căn phòng này thoang thoảng hương thơm kỳ diệu nào đó.

 

Anh nắm chặt di động, ngây người nhìn trần nhà trong chốc lát rồi mới nhắn lại: [Được.]

 

Tối hôm đó, cả Nguyễn Tố lẫn Quý Minh Sùng đều không thể ngủ ngay được, dù bọn họ đã bôn ba trên đường gần như cả ngày.

 

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Quý Minh Sùng chưa rời giường ngày mà nhìn chằm chằm di động trên tủ đầu giường.

 

Hơn bảy giờ, rốt cuộc di động của anh cũng vang lên.

 

Anh đang đợi Nguyễn Tố gọi điện cho mình. Hai người trò chuyện mấy câu qua điện thoại, hẹn nửa tiếng sau sẽ gặp nhau ở ngã tư đường.

 

Cúp máy xong, Quý Minh Sùng bước vào toilet cạo râu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-219.html.]

Nguyễn Tố đang đứng trước gương đánh răng trong toilet.

 

Không khí của thị trấn sau cơn mưa rất trong lành, hôm nay còn có nắng, dường như vạn vật đang bừng bừng sức sống. Mà đôi nam nữ trẻ tuổi này lại như những cô cậu học trò tuổi đến trường hẹn gặp nhau ở ngã tư.

 

Nửa tiếng sau, hai người gặp gỡ ở ngã tư đường.

 

Nguyễn Tố dẫn Quý Minh Sùng đến một quán ăn sáng, vừa đi vừa nói: “Quán này làm ăn khá tốt, trước kia từng có người ở phố Nam cố tình lái xe tới đây để ăn sáng đấy.”

 

Ông chủ quán vẫn còn nhận ra Nguyễn Tố.

 

Ông ấy vừa nhào bột vừa dùng tiếng địa phương hỏi: “Cô con gái nhà cô giáo Trầm đây phỏng? Nom xinh xắn hơn hồi nhỏ nhiều.”

 

Cô giáo Trầm chính là mẹ nuôi của Nguyễn Tố.

 

Nguyễn Tố hơi ngạc nhiên, “Bác còn nhớ cháu ạ?”

 

“Tất nhiên là nhớ, trước kia lúc nào cháu cũng quấn lấy mẹ đòi tới đây ăn mì mà.” Ông chủ cười, “Năm kia vẫn còn thấy cháu tới đây, giờ cháu đang làm ở đâu thế?”

 

Nguyên Tố nói tên thành phố mình đang sống, “Cháu đang công tác ở một trung tâm kiểm tra sức khỏe ạ.”

 

Ông chủ lại chú ý đến Quý Minh Sùng bên cạnh cô, vui vẻ mỉm cười: “Tốt tốt, có tiền đồ, cô giáo Trầm mà biết nhất định sẽ vui lắm cho coi.”

 

Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn lướt qua Nguyễn Tố.

 

Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Tố muốn tới một tiệm ảnh gần đây để rửa ảnh, “Lần trước về đây em có thêm wechat của ông chủ tiệm ảnh, em và mẹ từng chụp ảnh ở đây nhưng không biết tấm ảnh đó lạc mất ở đâu, sau đó ông chủ tìm giúp em, ảnh gốc vẫn còn.”

 

Quý Minh Sùng lại theo Nguyễn Tố đến tiệm ảnh.

 

Tiệm ảnh kiểu cũ này thật sự hiếm thấy trong những thành phố lớn.

 

Nguyễn Tố bước vào, chào ông chủ một tiếng. Ông chủ đang ăn sáng, vừa nghe thấy tiếng của cô đã buông đũa xuống rồi đi lên tầng, “Trước đó từng rửa cho cháu một lần rồi, nhưng có nhiều tấm ảnh cũ bị mất hết, chỉ còn một tấm này thôi.”

 

“Không sao đâu ạ, có là được rồi.” Cô vẫn giữ một tấm ảnh của mình và mẹ nuôi nhưng có thêm một tấm khác cũng đủ vui rồi.

 

Ông chủ lên tầng tìm kiếm một lúc, Quý Minh Sùng đứng ở bên cạnh.

 

Mấy phút sau, ông chủ tìm thấy ảnh chụp, mấy tấm ảnh được cất trong phong bì, ông ấy vừa đưa cho Nguyễn Tố vừa nói: “Bác vẫn còn nhớ cháu, hồi xưa trông cháu xinh xắn đáng yêu lắm, lúc cô giáo Trầm dẫn cháu tới đây chụp ảnh bác còn nói phóng to ảnh của cháu rồi đặt trong tủ kính sẽ không thu tiền của bà ấy mà bà ấy không chịu!”

 

Nguyễn Tố mỉm cười. Cũng giống như cô, mẹ nuôi rất cẩn thận trên phương diện này, bà nói trông cô xinh xắn, từ nhỏ đến lớn không bao giờ dễ dàng để cô rời khỏi tầm mắt của bà.

 

Đối với cô, khoảng thời gian trước năm 10 tuổi mặc dù không quá dư dả về vật chất nhưng thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi khi ấy cô là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.

 

Nguyễn Tố mở phong bì, lấy tấm ảnh trong đó ra. Quý Minh Sùng khá tò mò với dáng vẻ trước đây của cô nên cũng đi tới.

 

Chỉ liếc mắt một cái anh bỗng ngây ngẩn cả người.

 

Trong tấm ảnh, một người phụ nữ xa lạ khí chất lạnh lùng đang nắm tay một cô bé thắt b.í.m tóc nom vô cùng dễ thương.

 

Ánh mắt anh lướt qua người phụ nữ đó và Nguyễn Tố thời còn là một cô bé, cuối cùng dừng trên chiếc nhẫn ở ngón áp út bên tay phải của bà ấy.

Loading...