Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 215

Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:40:09
Lượt xem: 29

Ngày này Nguyễn Tố sẽ không bao giờ quên nhưng năm nay có hơi đặc biệt, cô bị rạn xương nên đã xin nghỉ gần nửa tháng. Cô phải tính toán thời gian, thứ sáu và thứ bảy sẽ được nghỉ, cô còn phải xin thêm hai ngày nghỉ nữa mới được. Cô hơi ngại mở miệng xin cấp trên nghỉ tiếp nhưng cuối cùng vẫn bất chấp đi tới văn phòng của sếp.

 

Sau khi nói mình muốn xin nghỉ phép, Nguyễn Tố lập tức cúi đầu, chuẩn bị tinh thần nghe mắng.

 

Nào ngờ không thấy lời phê bình hay răn dạy mà trái lại, cấp trên còn tủm tỉm cười: “Đương nhiên là được, đúng lúc gần đây đơn vị không nhiều việc lắm, hay là nghỉ thêm vài ngày nữa đi?”

 

Nguyễn Tố ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

 

Lúc này cấp trên mới nói: “Trước đó lúc tôi phỏng vấn cháu, tôi cảm thấy cháu rất tốt, sự thật chứng minh ánh mắt của tôi vẫn sáng suốt như xưa!”

 

Sau đó cấp trên giơ tay tính công lao của Nguyễn Tố. Nhân viên trong phòng làm việc của Chu Vũ Lam không nhiều lắm nhưng vì mối quan hệ với Nguyễn Tố nên đã ký hợp đồng với trung tâm kiểm tra sức khỏe, trong vòng hai năm tới sẽ luôn khám sức khỏe ở đây. Quý Minh Sùng luôn ủng hộ Nguyễn Tố hết mình nên đương nhiên không bỏ qua chuyện này, khoảng thời gian trước đã ký hợp đồng với trung tâm. Quan trọng hơn là trước đó bà cụ Tấn khen Nguyễn Tố trước mặt con trai, Tấn Uyên lại vô tình nói với cấp dưới trong công ty một câu, sau này nhân viên trong Tấn Thị cũng sẽ kiểm tra sức khỏe ở trung tâm của Nguyễn Tố.

 

Trung tâm kiểm tra sức khỏe nơi Nguyễn Tố làm có đặt chi nhánh trên toàn quốc, ở Dương Phương cũng có, và có liên kết với bên này. Công ty ở Dương Phương nghe nói vì một người tên Nguyễn Tố nên Tấn Uyên mới cho nhân viên tới đây kiểm tra sức khỏe. Khi công ty mở hội nghị, người phụ trách bên kia có nhắc một câu, bảo quản lý bên này quan tâm Nguyễn Tố nhiều hơn.

 

Chỉ tiếc Nguyễn Tố không phải nhân viên tiêu thụ, nếu không tiền hoa hồng từ những hợp đồng lớn này đủ để cô sống trong vòng một năm.

 

Trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng không muốn đối xử tệ với nhân viên nên đã lặng lẽ tăng lương cho Nguyễn Tố, cấp trên còn lấy danh nghĩa khác tăng tiền thưởng cho cô.

 

…..

 

Cứ như thế, Nguyễn Tố dễ dàng xin nghỉ phép, nhưng mặc dù cấp trên rất khách sáo cô cũng không dám xin nghỉ quá nhiều, chỉ xin hơn này, thêm cả ngày thứ sáu và thứ bảy, lần này cô có thể về quê bốn ngày, thế này đã đủ rồi.

 

Trước khi về, Nguyễn Tố gửi cún con Porsche sang chỗ mẹ Quý, Đậu Tương vui lắm.

 

Ngày hôm sau, Nguyễn Tố lên đường về quê.

 

Quê của cô là một thị trấn nhỏ, phải tốn khá khá thời gian đi đường. Đầu tiên là ngồi máy bay tới thành phố, sau đó từ sân bay ngồi xe buýt tới bến xe khách, cuối cùng là bắt xe khách về thị trấn. Lúc xuống máy bay lấy hành lý, cô chợt thấy một người nom rất giống Quý Minh Sùng, lúc đó cô không nghĩ nhiều lắm mà bước nhanh về phía trước. Sau khi phát hiện người đó không phải anh, cô không khỏi cười tự giễu…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-215.html.]

 

Về nhà, đầu tiên là vì ngày giỗ của mẹ nuôi, cô phải về vì ngoài cô ra không ai đi cúng bái mẹ nuôi cả, nếu ngay cả cô cũng không về thì buồn biết bao nhiêu.

 

Thứ hai là do tâm trạng kỳ lạ và khó hiểu.

 

Cô cảm thấy khoảng thời gian này cô và Quý Minh Sùng thân thiết quá, ngày nào anh cũng đưa đón cô, thỉnh thoảng còn cùng nhau ăn cơm, dắt chó đi dạo. Có thể nói hiện giờ trong cuộc sống, người khác phái cô tiếp xúc nhiều nhất chính là anh. Cô chưa bao giờ phủ định anh là một người đàn ông rất có mị lực, cô cũng chỉ là người phàm, có lẽ do quá mức gần gũi nên cô mới không nhịn được viết họ của anh lên giấy.

 

Trong một mức độ nào đó, mạch suy nghĩ của Nguyễn Tố khá khớp với Quý Minh Sùng.

 

Tổng kết lại, này là cố giãy c.h.ế.t đây mà.

 

Ra khỏi bến xe, lắng nghe giọng nói quê hương vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, trời nổi mưa phùn, cô mới nhớ ra ô của mình còn ở trong túi. Khi đặt ba lô xuống mở khóa ra tìm ô, cô cảm giác có ô đang che trên đỉnh đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là vậy. Còn chưa nghiêng đầu sang, cô đã ngửi thấy hơi thở quen thuộc quanh quẩn trong xoang mũi.

 

Hơi thở này, dường như cả thế giới chỉ có mình anh mới có.

 

Đó là hương thơm của gỗ, khi gặp mưa, dường như nó trở nên nồng hơn.

 

Quý Minh Sùng nắm cán ô, ngăn cô và màn mưa, anh cười khẽ.

 

Càng vào những lúc trời mưa như thế này, hương chanh thuộc về riêng mình cô khiến anh kìm lòng không đặng tiến về phía cô.

 

Một thương nhân thành công, lúc chào hàng sẽ không bao giờ cho đối phương cơ hội bình tĩnh cân nhắc.

 

Người ta thường nói con gái cực thích niềm vui bất ngờ từ trên trời giáng xuống.

 

Cô nào hay vì niềm vui bất ngờ này, anh đã chờ cô ở bến xe xa lạ ồn ào này suốt hai tiếng đồng hồ.

 

Đôi khi anh nghĩ, có thể, không, chắc chắn đời này anh sẽ không bao giờ làm điều ngốc nghếch như thế này với người thứ hai.

Loading...