Chỉ Muốn Bên Em - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:39:52
Lượt xem: 26
Hiển nhiên không cần Quý Minh Sùng nhắc, Nguyễn Tố đã nghĩ đến vấn đề liệu cún con có phá phách hay không từ lâu. Khi đám sen đá đang kêu ca chẳng còn bao nhiêu thời gian, Nguyễn Tố đã chuyển chúng đến nơi cún con không chạm đến được.
Đến tối, chờ mọi người về hết, Nguyễn Tố nhìn Porsche đang ngủ trong ổ của mình, chợt nhớ đến ngày xưa mỗi khi mình về nhà, chú chó Đại Hoàng nhà hàng xóm sẽ chạy tới đón mình. Không hiểu sao cô chợt muốn quay lại thời thơ bé, khi mà cuộc sống tốt đẹp vẫn còn tồn tại. Nếu có ai đó hỏi Nguyễn Tố khoảng thời gian cô thấy vui vẻ nhất là khi nào, cô nhất định sẽ trả lời là hồi còn nhỏ.
Có lẽ do trong nhà có thêm một “bảo vệ”, tối nay Nguyễn Tố ngủ cực kỳ ngon, thậm chí cô còn nằm mơ.
Mọi thứ trong giấc mơ đều không có thực, dường như xung quanh toàn là nước, còn cô như người ngoài cuộc nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa. Cô muốn đến gần nhưng giây tiếp theo đã bị sức mạnh thần bí nào đó kéo đi, chợt gần chợt xa, như ẩn như hiện, chỉ mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy màu nhạt, người đàn ông lấy nhẫn ra đeo nhẫn nam lên tay mình còn nhẫn nữ thì đeo cho người phụ nữ, không khí trang trọng ấm áp như đang tổ chức hôn lễ trong nhà thờ.
Sau đó, rốt cuộc cô cũng thấy được khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng giây tiếp theo cô đã tỉnh giấc.
…..
Nguyễn Tố không hay nằm mơ, khi cô tỉnh lại, nhìn lướt qua di động, lúc này đã hơn sáu rưỡi sáng.
Cũng đã tới lúc rời giường. Cô co chân lên, vùi mặt vào đầu gối, vẫn đang suy nghĩ đến giấc mộng kia. Cảnh trong mơ quá đỗi chân thực, những gì cô trông thấy vào giây cuối cùng lại chính là khuôn mặt mình.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Cô đứng dậy, chân trần bước xuống sàn nhà, tìm thấy túi xách của mình trên sô pha. Cô mở ví gấp ra, bên trong có mấy chiếc nhẫn. Nếu cô nhớ không lầm, nếu trí nhớ của cô không bị xáo trộn thì cô có thể xác định đôi nhẫn nhìn thấy trong mơ chính là đôi nhẫn lúc trước cô mua ở cửa hàng trang sức. Khi ấy cô đã đeo chiếc nhẫn nam cho Quý Minh Sùng, sau đó anh đã trả nó cho cô.
Đầu óc rối tung lên.
Cảnh trong mơ cũng thật kỳ lạ, không thể là thật được. Cô điều chỉnh lại cảm xúc, cất nhẫn vào ví rồi bước vào toilet, vừa đánh răng vừa mơ màng nghĩ, mặc dù cô không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia nhưng… hình như người ấy ngồi trên xe lăn.
Nhắc đến xe lăn, cô sẽ vô thức nghĩ tới Quý Minh Sùng.
Giấc mộng này khiến Nguyễn Tố hơi phát khùng.
Tâm trạng vi diệu này gần như đạt tới đỉnh điểm khi thấy Quý Minh Sùng chờ cô trước cổng tiểu khu.
Quý Minh Sùng đã nhận ra sự yên lặng khác thường của Nguyễn Tố hôm nay.
Bình thường cô không hay nói nhiều nhưng vẫn sẽ nói với anh vài câu, hôm nay từ lúc chạm mặt đến giờ, cô không nói câu nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-214.html.]
Đến khi xe chạy tới cửa trung tâm kiểm tra sức khỏe, Quý Minh Sùng gọi cô lại, chần chừ hỏi: “Em không sao chứ?”
Anh cảm thấy Nguyễn Tố có gì đó không ổn.
Nguyễn Tố nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, em rất ổn.”
“Thật không?” Quý Minh Sùng hỏi.
Vừa nãy anh đứng dưới tàng cây còn đỡ, cô sẽ không liên tưởng đến hình ảnh anh ngồi xe lăn. Nhưng giờ anh ngồi trên ghế sau, hơi nghiêng đầu nhìn cô, trên gương mặt là sự quan tâm khó giấu, cô lại nghĩ ngay đến giấc mộng đó. Cổ tay cô hơi run lên, ấy là do đồng hồ nhắc nhở nhịp tim của cô đang tăng nhanh. Cô vô thức đưa tay che đồng hồ lại, giọng điệu vẫn điềm tĩnh, “Thật mà.”
Cô nói như thế, anh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ dõi mắt theo cô bước vào cửa lớn trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Đến giờ nghỉ trưa, Nguyễn Tố ăn cơm xong ngồi ở chỗ của mình, đúng lúc trong tay đang có sẵn giấy và bút.
Thật ra cô không nghĩ đến giấc mộng kia nữa, dù sao cô đã từng mơ những giấc mơ kỳ lạ rồi. Chỉ là cô cảm thấy giấc mơ này như một cái công tắc, khiến cô có cảm giác bó tay hết cách. Cô vô thức viết gì đó lên giấy, đồng nghiệp đi rửa bát xong quay lại, vừa rút khăn ướt ra lau tay vừa hỏi: “Cô ngẩn ngơ gì thế?”
Lúc này cô mới hoàn hồn, cúi đầu chợt thấy, không biết từ khi nào trên trang giấy đã đầy chữ “Quý”.
Cô như đứa trẻ mắc lỗi, đưa tay che mấy chữ kia đi.
“Không có gì.”
Khi đồng nghiệp đi sang bên cạnh chơi di động, cô lại cầm bút lên, cố ý không nhìn chữ “Quý” kia, ngồi thẳng lưng giống như học sinh tiểu học, viết thêm chữ “bốn” vào đằng trước và hai chữ “như xuân” vào đằng sau.
Bốn mùa như xuân*.
*Quý có nghĩa là mùa.
Chắc người khác sẽ không nhận ra đâu nhỉ? Cô nghĩ.
Quả thật không nhận ra, nhưng mà trông ngốc quá.
Ngay sau đó, có một việc tạm thời thu hút sự chú ý của Nguyễn Tố, lịch trên điện thoại nhắc nhở cô chỉ còn một tuần nữa là tới ngày giỗ của mẹ nuôi.
Mẹ nuôi là một người cực kỳ coi trọng nghi thức, cho nên vào sinh nhật và ngày giỗ của mẹ nuôi hằng năm cô sẽ quay về quê cũ.