Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-11-17 21:50:37
Lượt xem: 22

Quý Minh Sùng không ngờ đi tập luyện của Nguyễn Tố không phải tập nhảy hay yoga mà là quyền anh.

 

Anh ngồi trong văn phòng, đưa tay nhéo sống mũi, mỗi khi anh nghĩ mình đã hiểu được cô thì lại bị vả mặt. Khoảng cách để hiểu cô còn rất dài. Ngày ấy anh thấy bảng hiệu ngoài tòa nhà chỉ có ghi phòng tập nhảy với yoga nên mới nghĩ chắc cô sẽ chọn một trong số đó. Nhưng giờ nghĩ lại, dù lúc ấy trên bảng quảng cáo có ghi cả phòng tập quyền anh thì anh cũng sẽ loại trừ theo bản năng.

 

Bởi vì trông Nguyễn Tố không giống người sẽ học đánh quyền.

 

Quý Minh Sùng không khỏi ngẫm lại: Hiểu biết của anh về cô vẫn còn hạn hẹp lắm.

 

Mùa hè trời tối muộn. Bảy giờ tối, trời còn chưa tối hẳn. Ăn cơm tối xong, Nguyễn Tố ngồi trên xe lăn, cùng Quý Minh Sùng đưa Đậu Tương đến chỗ bể bơi trong tiểu khu. Mẹ Quý thì ở nhà thu và gấp quần áo.

 

Quý Minh Sùng đẩy xe giúp Nguyễn Tố, Đậu Tương chạy lăng xăng đằng trước, nó là đứa một phút cũng không chịu đứng yên, hễ nghĩ đến bơi là khuôn mặt rám nắng lại đỏ lên.

 

Mùa hè mặc quần áo cộc tay, Nguyễn Tố tĩnh dưỡng ở nhà, vì thuận tiện nên cũng không mặc váy, chỉ mặc quần áo ở nhà đơn giản. Mùa hè quá nóng, cô buộc tóc đuôi ngựa, trông giống như sinh viên chưa tốt nghiệp.

 

Đương nhiên Quý Minh Sùng đã nhìn thấy chiếc đồng hồ màu hồng nhạt trên cổ tay cô.

 

Nếu anh nhớ không lầm đây là chiếc đồng hồ hôm qua mẹ anh cầm đi, sao giờ đang nằm yên vị trên cổ tay trắng ngần của Nguyễn Tố nhỉ?

 

Nhưng nghĩ đến sự thiên vị của mẹ dành cho Nguyễn Tố, anh có thể hiểu được.

 

Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm cổ tay mình, cô giơ tay lên huơ huơ, “Đẹp không? Mẹ tặng em đó.”

 

Cô chưa thể thay đổi được cách xưng hô nên vẫn gọi mẹ Quý là mẹ.

 

Quý Minh Sùng khẽ ừ, không nói cái này là mẹ lấy từ chỗ mình, “Em đeo rất hợp.”

 

Làn da cô vốn trắng, đeo chiếc đồng hồ màu hồng nhạt trên tay quả thực rất đẹp.

 

Đậu Tương đã sớm thay quần bơi, đeo kính và mũ bơi, nhanh chóng nhảy xuống bể. Trẻ con đứa nào cũng thích nghịch nước, ở vùng nước nông này đa phần đều là bọn nhỏ sàn sàn tuổi Đậu Tương.

 

Quý Minh Sùng vừa nhìn theo Đậu Tương vừa hỏi cô, “Huấn luyện viên của em dạy em gì thế?”

 

Nguyễn Tố đang xịt thuốc muỗi vào mắt cá chân, cô ngồi thẳng dậy, đáp: “Quyền anh ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-211.html.]

 

Giọng điệu của cô rất thản nhiên.

 

Theo động tác của Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, anh cảm thấy một bàn tay của mình cũng có thể ôm trọn mắt cá chân của cô, “Cũng tốt.”

 

Nguyễn Tố nghe thấy vậy thì bật cười.

 

Rốt cuộc cười vì điều gì thì cô cũng không rõ, chẳng qua gần đây số lần cô nhìn Quý Minh Sùng rồi cười đã trở nên nhiều hơn.

 

Cô muốn kiềm chế nụ cười, hạ khóe môi xuống.

 

Nguyễn Tố chỉ bị rạn xương, ở nhà nghỉ ngơi khoảng mười ngày rồi lại tới bệnh viện kiểm tra lại, sau khi xác định không còn vấn đề gì, cô nhắn với sếp trả lại nghỉ phép rồi chuẩn bị đi làm.

 

Mỗi mùa tốt nghiệp đều là mùa thịnh vượng của trung tâm kiểm tra sức khỏe.

 

Khi cô đi làm, Củng Dương đã nghỉ việc. Kể từ ngày đó, cô không còn nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon, sáng vui vẻ của Củng Dương nữa.

 

Hôm nay cô lao công của trung tâm nhặt được một chú cún con trong bụi cỏ. Cún con rất nhỏ, đôi mắt ướt dầm dề, tiếng kêu cũng không lớn, nom cực kỳ đáng thương. Cô lao công tìm hộp cát tông và ít quần áo cũ bỏ vào, cún con ngoan ngoãn nằm úp sấp, thoạt nhìn không có tinh thần lắm. Mọi người ai cũng thích, vây quanh thùng cát tông xem cún con. Mấy đồng nghiệp nữ lấy di động ra chụp ảnh, nhưng dạo gần đây nhiều người thích chó mèo thật nhưng nếu bảo nuôi dưỡng nó thì chẳng có mấy ai nguyện ý.

 

Cô lao công hằng ngày bận rộn, vốn không có nhiều thời gian chăm sóc cún con.

 

Những đồng nghiệp nữ khác hoặc trong nhà đã có thú cưng rồi, hoặc là không thể nuôi chúng được.

 

“Để tôi nuôi vậy.”

 

Cuối cùng Nguyễn Tố thu hết can đảm nhận nuôi chú chó này. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nuôi thú cưng, chỉ nhớ mang máng ngày xưa hàng xóm nhà mẹ nuôi có nuôi một con ch.ó ta, con ch.ó đó rất thích cô, mỗi lần tan học về nó sẽ chạy tới đón cô thật xa. Sau đó mẹ nuôi qua đời, một ngày nọ không thấy chú chó kia nữa, nghe hàng xóm nói bọn trộm chó đánh bả nó rồi bắt nó đi rồi.

 

Nguyễn Tố càng nhìn càng thích chú cún nhỏ này.

 

Cún con đang ngủ trong thùng cát tông, Mã Văn hay trêu là Nguyễn Tố thực sự cần nuôi một chú chó để trông nhà.

 

Lúc tan làm, bên ngoài trời đổ mưa to. Nguyễn Tố cẩn thận ôm hộp cát tông xuống tầng. Vừa ra khỏi trung tâm cô đã nhìn thấy Quý Minh Sùng đứng dưới tàng cây.

 

Anh rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.

Loading...