Chỉ Muốn Bên Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:42:06
Lượt xem: 179
Bây giờ nhà họ Quý phải dọn ra khỏi biệt thự lớn, chuyển đến căn nhà có ba phòng.
Căn nhà ba phòng này là lúc ba mẹ Quý còn trẻ kiếm được số vàng đầu tiên đã mua được, xây lên cách đây hơn hai mươi năm rồi, nhìn từ bên ngoài đã cũ kỹ lắm. Đây là nơi ở duy nhất mà họ có thể trú lại.
Nguyễn Tố không phải là một người thích oán trách, cô dọn dẹp sơ qua một chút rồi lấy trong tủ lạnh ra vài quả trứng gà.
Tủ lạnh chất một đống thực phẩm, cô cẩn thận xem qua một lượt, tất cả đều đã quá hạn sử dụng.
Khi Nguyễn Tố bật bếp lên chiên trứng thì có một đứa bé đi vào bếp. Nó không dám lại quá gần cô, chỉ đành vươn cổ đến nhìn vào trong chảo.
Nguyễn Tố vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy thằng bé.
"Quân Đình, buổi sáng tốt lành. Con đã đánh răng rửa mặt chưa?" Nguyễn Tố hỏi.
Thằng bé tên là Quý Quân Đình, là thế hệ thứ ba của nhà họ Quý, bây giờ cũng là cháu trai của cô. Đứa bé này cũng thật là đáng thương. Ba nó đã bỏ mình trong vụ tai nạn xe năm đó, sau này mẹ lại tái giá ra nước ngoài, bây giờ sống với bà nội. Người nhà họ Quý diện mạo khí độ đều là tốt nhất, tuy rằng bây giờ tạm thời nghèo túng nhưng cậu bé vẫn rất sạch sẽ. Mái tóc xoăn tự nhiên, rối bù nhưng cũng rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe như quả nho, lúc nhìn người ta cứ như muốn câu hồn người ta theo vậy.
"Thím à, thím có thể không cần phải gọi tên con. Gọi Đậu Tương là được rồi". Bé con ôm bụng, vẻ mặt buồn phiền: "Mỗi lần có người gọi tên con, con liền cảm thấy như sắp bị mắng."
Nguyễn Tố bị làm cho buồn cười, gật gật đầu: "Vậy được, về sau thím sẽ gọi con là Đậu Tương. Đậu Tương, con đánh răng rửa mặt chưa?"
Đậu tương nhe răng, lộ ra một miệng răng trắng nhỏ: "Đánh rồi, trắng lắm ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-2.html.]
"Vậy thì tốt. Con đợi một lát nhé, bữa sáng sắp xong rồi. Tủ lạnh trong nhà không có đồ gì cả, hôm nay ráng nhịn một chút, ăn mì trứng được không?"
Nguyễn Tố bắt đầu từ lúc mười tuổi đã tự mình nấu ăn, nhiều năm như vậy cô đã luyện thành một đầu bếp cừ khôi.
Cô rất biết cách tự chăm sóc cho bản thân. Cô là kiểu người dù có nghèo khổ đến đâu cũng sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị nên đối mặt với hiện trạng của gia đình họ Quý, cô không hề thấy thất vọng hay khó chịu.
Đậu Tương vội không ngừng gật đầu: "Vậy thì tốt quá! Con ăn bánh mì đến phát chán rồi!"
Nguyễn Tố liền hiểu ý của thằng bé.
Tình hình của nhà họ Quý bây giờ không tốt chút nào, trong nhà không có nguồn thu nhập nào khác. Mẹ Quý đã sắp sáu mươi tuổi rồi, bà sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, cho dù ra ngoài đi tìm việc làm cũng rất khó tìm được việc thích hợp. Tuy rằng bà lúc trẻ cũng đã chịu qua khổ sở, nhưng qua mấy chục năm sống sung sướng bây giờ lại đột nhiên vào bếp, nấu thức ăn chín thì chín đấy nhưng mùi vị thì không thể ngon được. Gia đình cũng không thể nào mời được giúp việc, việc gì cũng phải tự dựa vào chính mình mà thôi.
Đậu Tương năm nay năm tuổi rưỡi, vẫn đang học mẫu giáo, bây giờ nhà trẻ vẫn chưa khai giảng. Khoảng thời gian trước mỗi ngày đi theo bà nội, được bà cho ăn, thằng bé vốn có một khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh nay đã gầy đi nhiều rồi.
Một đứa bé năm tuổi, sau khi trải qua cuộc sống nghiêng trời lệch đất, cũng sớm trưởng thành hơn những đứa bé đồng trang lứa. Cậu biết hoàn cảnh gia đình không tốt cho nên cũng không oán trách gì nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ. Giờ này nhìn thấy thím của mình có tài nấu nướng tốt hơn bà nhiều, cậu không khỏi cảm thấy mong chờ vào tương lai sau này.
Nguyễn Tố rất nhanh đã làm xong bữa sáng, lúc này mẹ chồng của cô cũng đã thức dậy rồi.
Mẹ Quý mặt mày lạnh nhạt, chỉ là tầm mắt nhìn đến mì sợi ở trên bàn, nhìn qua có vẻ đẹp mắt.
"Mẹ, ăn sáng thôi!" Nguyễn Tố nhỏ nhẹ nói: "Con thấy trong nhà cũng không còn đồ ăn gì nữa rồi."
Mẹ Quý thật ra cũng không nghĩ đến Nguyễn Tố sẽ thức dậy làm bữa sáng. Bây giờ không phải đã qua rồi cái thời con dâu mới về nhà chồng phải kính trà bố mẹ chồng, làm cơm sáng cho cả nhà rồi sao.