Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 199

Cập nhật lúc: 2024-11-13 19:42:04
Lượt xem: 27

Nguyễn Tố nói: “Con đang đi trên vỉa hè thì đột nhiên có một chiếc xe máy chạy tới, may là con né ra một chút nếu không chắc không đơn giản là rạn xương thôi. Mẹ đã nói cho Minh Sùng chưa ạ? Để nếu anh ấy rảnh thì đi báo án, đây là đ.â.m người bỏ chạy, con không muốn cho qua dễ dàng như thế.”

 

Rõ ràng là vỉa hè, người nọ đi sai đường còn chưa nói, giờ còn đ.â.m vào người ta xong bỏ chạy, tình hình rất nghiêm trọng.

 

Cô bị như thế này thì không thể đi làm một thời gian, hơn nữa có nhiều việc cũng bất tiện.

 

Ngẫm lại vẫn thấy bực bội.

 

Mẹ Quý cũng nghĩ đến chuyện lần trước. Lúc này những người khác trong phòng bệnh đã đi ăn gần hết, tương đối yên tĩnh, bà hỏi: “Đừng bảo do Nguyễn Mạn làm nhé? Không phải nó chưa từng làm loại chuyện này bao giờ.”

 

Thật ra trước đó Nguyễn Tố cũng nghi ngờ Nguyễn Mạn, nhưng nghĩ lại giờ Nguyễn Mạn đang có thai, cuộc sống của cô ta cũng nát bét, làm gì còn tâm trí và thời gian để hãm hại cô.

 

Hơn nữa giờ làm gì còn ai chịu làm việc này thay Nguyễn Mạn, Chương Kiến đã đi nơi khác, Lâm Hướng Đông thì đang cãi nhau với cô ta.

 

Não cô ta bị úng nước mới dám hại người vào thời gian này.

 

Đúng lúc Nguyễn Tố đang định phân tích với mẹ Quý, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên ngoài cửa: “Trước đó còn có chuyện gì mà con không biết sao?”

 

Nguyễn Tố và mẹ Quý cùng nhìn ra cửa, không biết Quý Minh Sùng đã đứng bên ngoài từ bao giờ, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa nãy.

 

Quý Minh Sùng bước tới, anh nhìn Nguyễn Tố chằm chằm, thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt anh càng lạnh hơn.

 

Nhưng bây giờ điều anh quan tâm nhất vẫn là thân thể của Nguyễn Tố. Anh cầm bệnh án bên cạnh lên, thấy vết rạn nhỏ trên tấm phim X-quang, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Em ổn không?”

 

Nguyễn Tố cười, “Vẫn ổn.”

 

Quý Minh Sùng muốn xốc chăn lên xem chân của cô thế nào nhưng lại do dự.

 

Nguyễn Tố hiểu sự rối rắm của anh, cô chủ động vén chăn ra. Chân cô bị rạn xương nhẹ, rốt cuộc có phải đắp thạch cao không thì phải xem phán đoán của bác sĩ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-199.html.]

Từ góc độ của bác sĩ, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, nhưng da cô trắng, trong mắt Quý Minh Sùng, vết thương kia cực kỳ đáng sợ.

 

Anh nhìn chằm chằm vết thương và vết bầm tím trên đùi cô, vì anh cúi đầu nên cô không thấy được cảm xúc thực sự trong mắt anh.

 

Quý Minh Sùng hỏi trước đó từng có chuyện gì, sau đó thì không hỏi nữa, nhưng không có nghĩa anh đã quên, chỉ là anh không muốn bàn luận chuyện này trong phòng bệnh ảnh hướng đến việc Nguyễn Tố nghỉ ngơi. Sau khi Nguyễn Tố ăn trưa xong rồi đi nghỉ, Quý Minh Sùng và mẹ Quý bước ra khỏi phòng bệnh đi tới một góc yên tĩnh, lúc này anh mới hỏi: “Trước kia từng xảy ra chuyện gì ạ? Tại sao lại nghi ngờ Nguyễn Mạn?”

 

Khi anh mới tỉnh lại, cả cơ thể chỉ có đôi mắt là có thể cử động, lúc đó kể cho anh nghe cũng chẳng có tác dụng gì nên mẹ Quý không kể.

 

Sau chưa nói là vì khi ấy anh chưa đủ sức chống lại Lâm Hướng Đông, sợ nói ra lại chọc phải phiền phức. Còn sau đó nữa thì thật sự quên mất…

 

Nếu không phải lần này Nguyễn Tố bị xe tông thì chắc mẹ Quý cũng quên mất chuyện mình từng gãy xương.

 

Giờ đã nhớ ra rồi, lại còn nghi ngờ có liên quan đến Nguyễn Mạn, tất nhiên mẹ Quý sẽ không giấu giếm nữa nên đã kể hết những chuyện từng xảy ra.

 

Video cũng được lưu trong di động.

 

…..

 

Sau khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của Quý Minh Sùng không hề giống với tưởng tượng của mẹ Quý. Anh chỉ gửi video sang máy của mình, chiều hôm sau lại bận rộn như mọi khi. Bởi vì không rõ Nguyễn Tố phải ở bệnh viện bao lâu nên họ không thuê hộ lý, mẹ Quý sẽ ở đây vào buổi tối. Sau tám giờ, thời gian thăm bệnh cũng hết, lúc này Quý Minh Sùng mới rời bệnh viện.

 

Vừa lên xe, anh gọi điện ngay cho một người bạn.

 

Chắc chắn phải tra rõ người nào tông xe xong bỏ chạy.

 

Nghe thấy Quý Minh Sùng cúp máy xong, Vương Kiên mới hỏi: “Tổng giám đốc, giờ mình đi đâu ạ?”

 

Đậu Tương đã được mẹ Quý giao cho bà Vương, giờ đang chơi ở nhà họ Vương.

 

Quý Minh Sùng bắt chéo chân, ánh mắt trầm xuống, giọng cũng trầm thấp: “Đến nhà họ Lâm.”

 

Nếu như Lâm Hướng Đông không xử lý được tất sẽ có người xử lý hộ.

 

Nếu người nhà của anh và người anh yêu bị tổn thương mà chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn thì anh mới chính là đồ vô dụng.

Loading...