Chỉ Muốn Bên Em - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-13 19:41:16
Lượt xem: 25
Đêm hôm đó, Chu Vũ Lam đi công tác về thì tới chỗ Nguyễn Tố ngủ lại một hôm.
Chu Vũ Lam còn mang cả rượu ngon tới. Nguyễn Tố cực kỳ cẩn thận, ở bên ngoài cô sẽ không uống rượu. Lúc này hai người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong nhà rất an toàn, cô uống một chút cũng được.
Từ chỗ Nguyễn Tố, Chu Vũ Lam đã biết chuyện Quý Minh Sùng đang theo đuổi cô.
Sau khi nghe xong, Chu Vũ Lam chỉ nói: “Tớ biết mà.”
“Tổng giám đốc Quý tặng quà gì thế?” Chu Vũ Lam chợt tò mò, “Kim cương à? Có hơi tục. Túi xách? Thẩm mỹ của trai thẳng tệ lắm… Vậy là thứ gì nhỉ?”
Xe, nhà?
Cô nàng cực kỳ hứng thú với món quà Quý Minh Sùng tặng, bởi vì trước kia chưa bao giờ nghe nói anh từng yêu ai nên có hơi tò mò không biết một người đàn ông như anh lúc theo đuổi con gái sẽ như thế nào nhỉ?
Nguyễn Tố nghe một loạt câu hỏi, lập tức khoanh chân ngồi thẳng lại. Cô đặt ly rượu trên tay xuống, bởi vì uống rượu nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt cũng long lanh, “Cậu đoán đi.”
Chu Vũ Lam thấy vậy thì sán lại nói: “Xem ra món quà này đặc biệt lắm đây. Trước kia lúc anh tớ theo đuổi con gái từng tặng một căn phòng đầy hoa, chẳng lẽ là hoa à? Nhưng có vẻ quê quê sao á, không phù hợp với khí chất của Tổng giám đốc Quý.”
“Không phải hoa.” Ánh mắt Nguyễn Tố sáng ngời, “Là một tấm vé số.”
“?”
“Sau khi cào thưởng, tớ trúng 300 nghìn.”
“!”
Chu Vũ Lam ngồi bật dậy, ngạc nhiên nhìn cô, “Cậu nói lại lần nữa.”
“Anh ấy tặng tớ một tấm vé số, sau khi tớ cào thưởng thì trúng 300 nghìn tệ.”
…..
Sau một hồi yên lặng, Chu Vũ Lam vỗ tay bốp bốp như bé hải cẩu, khen không ngớt miệng: “Tuyệt tuyệt, tớ học được rồi. Hóa ra Tổng giám đốc Quý theo đuổi con gái như vậy à, trước đây tớ còn không phục, rõ ràng anh tớ cũng giỏi mà sao ai cũng nói ảnh không bằng Tổng giám đốc Quý. Giờ tớ xin tuyên bố, tớ thật lòng tâm phục khẩu phục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-197.html.]
Nguyễn Tố sửng sốt, “Anh ấy nói chỉ là tiện tay mua thôi.”
Chu Vũ Lam phồng má thở dài, “Lý do này tớ không tin lắm, nếu không thì hoàn hảo quá. Anh tớ thua.”
“Thật mà, anh ấy còn thề nữa.” Nguyễn Tố cảm thấy Quý Minh Sùng không giống đang nói dối, tấm vé số kia thật sự do anh tiện tay mua.
Chu Vũ Lam nói: “Hèn chi đêm Thất tịch hay có sấm sét, chắc do đàn ông thề thốt nhiều quá mà.”
Nguyễn Tố: “…..”
Chu Vũ Lam thấy cô không nói gì thì lại sán lại gần, cô nàng nắm bả vai cô, cười nói: “Nhưng mà món quà này thật sự rất tuyệt, nhất định anh ấy có lòng lắm đây. Chỉ là ngẫm lại thì cách thực hiện hơi khó nhằn, chắc nhiều người không dám học theo đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng khi nhớ lại nét mặt của Quý Minh Sùng lúc đó, cô thật sự không biết anh đang nói dối mà.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa hôm nay tớ mới nghe nói thôi.” Chu Vũ Lam nhớ ra gì đó, còn nói thêm: “Không biết cậu từng nghe chưa, mẹ cậu, chính là bà Nguyễn á, hình như muốn giải trừ quan hệ với Nguyễn Mạn. Nguyễn Mạn chỉ là con nuôi thôi, thủ tục cũng nhanh gọn. Cơ mà sao đột nhiên mẹ cậu lại làm thế nhỉ? Hay là…. Nguyễn Mạn lại làm gì đó rồi?”
Chu Vũ Lam rất ngạc nhiên, còn Nguyễn Tố lại cực kỳ bình tĩnh.
Có lẽ ngày trước từng kỳ vọng với mẹ Nguyễn, có lẽ trong mắt người khác, mẹ Nguyễn tốt hơn cha Nguyễn nhiều, dù sao đó cũng là người ban cho cô sinh mệnh, sau này cũng thật lòng muốn bù đắp. Nhưng mà, khi ấy tình cảm giữa hai người quá mỏng manh, sau vài ba lần thất vọng và đau khổ, tình cảm ấy chẳng thể phát triển được nữa. May thay cô đã trưởng thành, có thể tự lựa chọn, có thể chọn không thường xuyên liên lạc với cha mẹ ruột.
Trước kia khi nhớ tới cha mẹ ruột cô vẫn còn buồn bã, nhưng bây giờ chỉ còn lại thờ ơ.
Có lẽ đây là sự thay đổi tốt, ít nhất đã bớt một điều khiến cô đau lòng khổ sở trong đời.
Thấy nét mặt bình tĩnh của Nguyễn Tố, Chu Vũ Lam vươn tay ôm lấy cô, “Được rồi, sau này cứ kệ bọn họ, để bọn họ tự sinh tự diệt, chúng ta tự mình xinh đẹp.”
Không cần nhớ những người không đáng nhớ, cũng không cần thứ tình cảm quá hạn này.
***
Quý Minh Sùng thường xuyên đến đón Nguyễn Tố, còn mang cả đồ ăn sáng đến.
Nhưng không phải ngày nào anh cũng rảnh, hôm nay là một ngoại lệ, anh muốn tới khu vực khai phá để họp. Khu vực khai phá cách nội thành khá xa, tối hôm qua anh đã nói trước với Nguyễn Tố, còn cố ý gửi thêm một tin: [Nhớ ăn sáng.]
Nguyễn Tố: [Vâng.]