Chỉ Muốn Bên Em - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-11-12 18:37:18
Lượt xem: 23
Vừa lên xe, Quý Minh Sùng phát hiện hôm nay cô hơi khác mọi khi.
Cô rất ít khi mặc đồ màu đỏ, lần này lại diện váy đỏ càng tôn lên làn da trắng trẻo.
Nguyễn Tố cũng thấy hơi ngại khi bị Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm như thế, cô vô thức kéo váy.
Cô nghĩ hôm nay sinh nhật nên ăn diện đẹp hơn một chút, vì vậy mới mặc chiếc váy đã mua trong lúc đi mua sắm với Mã Văn cách đây không lâu và đeo đôi giày cao gót được bạn thân tặng.
Hôm nay cô dậy sớm sau đó tự uốn tóc và trang điểm cho mình. Trước khi ra ngoài cô thấy trên tủ có lọ nước hoa nên đã lấy ra xịt một ít lên cổ tay và phía sau tai.
“Đẹp lắm.” Quý Minh Sùng không hề keo kiệt, khen cô rất chân thành.
Nguyễn Tố cúi đầu, khóe môi chầm chậm cong lên.
QUý Minh Sùng mở cửa kính xe ra, cơn gió mùa hè ấm áp lùa vào thổi bay tóc Nguyễn Tố.
Mùi hương trên người cô len lỏi vào mũi anh.
Anh chợt nhớ đến cái lần nhìn thấy cô mặc váy cưới, bọn họ cũng ngồi ghế sau xe như thế này, khi đó anh cảm thấy khó thở và muốn xuống xe.
Còn giờ anh chỉ hy vọng con đường này kéo dài hơn và xe chạy chậm hơn một chút.
Dù không nói với nhau lời nào nhưng anh vẫn rất hưởng thụ khoảnh khắc này, cứ thế ngồi bên cạnh cô và ngửi mùi hương trên người cô.
Xe chạy qua một quảng trường, Quý Minh Sùng vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở miệng, “Vương Kiên, dừng ở phía trước một lúc.”
Vương Kiên đáp một tiếng.
Xe vững vàng dừng lại.
Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Tố – người khiến nhịp tim anh đập nhanh hơn nhưng cũng thích hơn, “Hình như phía trước có chỗ quay xổ số, nghe nói sinh nhật rất may mắn, em có muốn thử không?”
Nguyễn Tố vội khoát tay, “Xưa nay em đen lắm, hồi còn đi học bạn bè mua đồ uống sẽ trúng thêm một chai, còn em chẳng trúng gì cả.”
Quý Minh Sùng cổ vũ, “Em thử một lần xem.”
Nguyễn Tố: “….. Được rồi.”
Quý Minh Sùng cùng cô đi bộ đến một cửa hàng bán vé số gần quảng trường. Anh bước khá chậm, nom rất thoải mái bình tĩnh.
Về quà sinh nhật, anh đã có ít manh mối.
Đó chính là vận may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-192.html.]
Có lần từng thấy cô đăng weibo có vẻ đang muộn phiền vì từ nhỏ đến giờ không được may mắn cho lắm. Đi xe buýt không bắt kịp chuyến cuối cùng, đi tàu điện thì vừa chạy đến tàu đã rời đi, lúc xếp hàng mua cơm ở căn tin, đến lượt cô thì món cô thích vừa hết. Cho nên lần trước trung tâm có hoạt động, chỉ trúng thưởng một chiếc máy chơi game cầm tay đã đủ khiến cô vui vẻ mấy hôm.
Anh muốn tặng cho cô vận may độc nhất vô nhị.
Anh chọn một tấm “cào một cái trúng nghìn vàng” rồi đưa cho Nguyễn Tố, “Em cào đi.”
Không ai biết anh có một tài khoản nghỉ hưu, trong đó có rất nhiều tiền. Chỉ cần anh muốn, anh mua xổ số sẽ trúng thưởng, mua cổ phiếu cũng kiếm được tiền.
Nếu tương lai may mắn được ở bên cô, niềm vui bất ngờ như thế này có thể được lên kế hoạch đến khi bọn họ tóc bạc da mồi, kể ra thì nếu như có kiếp sau, niềm vui bất ngờ của kiếp sau cũng có thể chuẩn bị tốt.
Đương nhiên nếu lúc nào cũng trúng thưởng thì độ vui mừng có thể sẽ giảm bớt.
Anh nên nghĩ thêm vài món quà sinh nhật khác nữa.
Nguyễn Tố nhận tấm vé số từ tay anh rồi tìm một đồng xu trong túi ra, nín thở bắt đầu cào vé số.
Loại vé số này có thể trúng đến 300 nghìn tệ.
Sau khi cào một lúc, hai mắt Nguyễn Tố trợn tròn, cô ngạc nhiên nhìn Quý Minh Sùng.
Là ảo giác của cô ư? Cô có cảm giác mình sắp trúng thưởng… Không biết là bao nhiêu, nhưng hôm nay sinh nhật dù trúng 5 tệ 10 tệ cũng đủ vui rồi!
Quý Minh Sùng mỉm cười, “Em tiếp tục đi, vẫn chưa cào hết mà.”
Đến khi Nguyễn Tố run run cào xong hết, cô đếm từng chữ số, cuối cùng lùi lại một bước rồi kêu lên.
Đôi mắt hạnh trợn tròn, nom cực kỳ đáng yêu.
“Em, em em em…” Nguyễn Tố không thể tin vào những gì mình vừa thấy, cô nhặt tờ vé số trên bàn lên rồi đưa cho Quý Minh Sùng, “Em nhìn nhầm phải không?”
Trời ạ!
Sao, sao cô có thể trúng thưởng, còn trúng tận 300 nghìn!
Không thể nào!!!
Dù sao Quý Minh Sùng cũng là người xuyên nhanh, kỹ năng diễn xuất vẫn đủ tiêu chuẩn. Anh nhìn lướt qua tấm vé số kia, nét mặt cũng vô cùng ngạc nhiên, “Không thể nào? Thật sao?”
Nguyễn Tố nghiêng người lại gần, hai người lần lượt nhìn chằm chằm tấm vé số kia.
Nhịp tim Quý Minh Sùng lạc mất nửa nhịp.
Anh nhìn cô, da cô cực kỳ trắng, khuôn mặt không chút tì vết, ngũ quan tinh tế. Cô đang rất gần anh, gần đến nỗi trong mắt anh chỉ có mình cô.
“Là thật này.” Nguyễn Tố quay đầu lại, hai người họ thật sự quá gần, gần đến độ giờ phút này, chỉ thiếu một chút nữa thôi, có lẽ đôi môi của cô sẽ chạm vào má anh.