Chỉ Muốn Bên Em - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:32:38
Lượt xem: 39
Chắc chưa có ai nói với họ rằng bất biết vô tình hay cố ý tổn thương người ta đều phải trả bằng một cái giá tương xứng nhỉ? Không sao, để cô nói cho bọn họ biết.
“Tôi không phải người trong cuộc, không phải cô, nên không tiện đánh giá.” Sau khi nghe câu chuyện Bạch Đào kể, Nguyễn Tố đã nói như thế.
Bạch Đào chống cằm, mỉm cười: “May thật, tôi còn tưởng cô sẽ chỉ trích tôi.”
Nguyễn Tố hỏi ngược lại, “Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi, đúng không?”
Bạch Đào bật cười, hình như nghĩ tới chuyện gì, cô ấy nói tiếp: “Chia sẻ một tin tức với cô nhé, tôi thấy cũng khá thú vị đấy, ngoài dự đoán mà cũng trong dự liệu, Nguyễn Mạn mang thai.”
Lúc này trên mặt Nguyễn Tố mới xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên.
“Ngoài dự đoán đúng không?” Bạch Đào cười, “Cô nói xem rốt cuộc cô ta nghĩ gì thế nhỉ, lại còn định thượng vị nhờ con, chẳng lẽ không biết Lâm Hướng Đông hận đến nỗi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta luôn, giờ còn tính kế để mình mang thai. Điều đó có nghĩa là gì? Chẳng khác gì nói cho Lâm Hướng Đông rằng, em lại gài anh rồi.”
Nguyễn Tố nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quả thật như lời Bạch Đào nói, chẳng có gì kỳ lạ nếu Nguyễn Mạn gây ra chuyện đó.
Xem ra Nguyễn Mạn tính bám chặt Lâm Hướng Đông suốt đời không buông.
“Cô ta tưởng Lâm Hướng Đông sẽ cưới cô ta ư? Đến lúc này mà còn ngây thơ như thế, tôi không biết có nên hâm mộ cô ta hay không nữa.”
Nguyễn Mạn giống như keo 502 dính chặt lấy Lâm Hướng Đông, gỡ cũng gỡ không nổi.
Uống cà phê xong, Nguyễn Tố định chào tạm biệt Bạch Đào.
Sự thắc mắc của cô đã có lời giải thích.
Hai người chào nhau trước cửa quán cà phê. Trước khi đi, Bạch Đào mỉm cười nhìn Nguyễn Tố, “Tôi thật lòng tiếc, nếu như cô và Nguyễn Mạn không bị bế nhầm, nếu lúc ấy bạn thân của tôi là cô thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Nguyễn Tố cười lắc đầu, “Tôi lại nghĩ chúng ta sẽ không làm bạn bè được.”
Bạch Đào sửng sốt rồi bật cười, “Cũng đúng, vậy tạm biệt nhé, chúc cô sau này một đời suôn sẻ.”
Sau này Nguyễn Mạn sẽ thế nào, Nguyễn Tố chẳng hề hứng thú.
Cô chỉ coi đó như câu chuyện cười nghe xong thì thôi chứ không đặt trong lòng.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-186.html.]
Hôm sau là thứ sáu, là ngày nghỉ của Nguyễn Tố và cũng là ngày cô chuyển nhà.
Tối qua Quý Minh Sùng đã về.
Không rõ có phải do ảo giác của Nguyễn Tố không, cô phát hiện ánh mắt Quý Minh Sùng nhìn cô khiến cô thấy hơi áp lực, rõ ràng ngày xưa không như thế. Nghĩ đến việc mình sắp chuyển đi, sau này không sống chung dưới một mái nhà nữa, Nguyễn Tố thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu biết Nguyễn Tố nghĩ như thế nhất định Quý Minh Sùng sẽ kêu oan cho xem.
Người mình thích đang ở trước mắt, làm gì có ai không nhìn thêm vài cái. Anh thề ánh mắt anh vẫn vậy, chỉ khác là nhìn cô nhiều thêm vài lần mà thôi.
Giờ thời tiết có hơi nóng, Quý Minh Sùng xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay gầy guộc, bàn tay anh rất lớn, một lần đã có thể cầm hết đám sen đá đang la ó trên cửa sổ đi.
Đám sen đá vốn đang gào khóc oa oa, thấy Quý Minh Sùng mang chúng nó đi, phong cách lập tức thay đổi —
“Tui suýt thì tưởng mình bị bỏ lại! Huhuhu tui xin phép đứng về phe cờ hó một giây, chỉ một giây thôi được không?”
“Có ai xưng hô như cô không? Cờ hó cái gì, phải là Tổng giám đốc Quý. Hôm nay Tổng giám đốc Quý ngầu quá đê, tui xin đứng bên phe ảnh hai giây, có thể hơn.”
“Thật ra — Anh ta cũng không tệ lắm nhỉ? Nếu ăn diện lên cũng miễn cưỡng xứng đôi với Tố Tố.”
Quý Minh Sùng vui vẻ.
Nguyễn Tố thấy anh di chuyển mấy chậu sen đá của mình thì đi tới, “Em định quay về mang chúng nó đi.”
Mấy chậu cây sen đá này được cô chăm rất kỹ, chắc chắn cô sẽ mang theo.
“Để chỗ anh đi.” Quý Minh Sùng nói, “Có lẽ chúng nó ở đây anh còn quen.”
Những thứ có thể phát ra âm thanh trong nhà đều bị cô mang đi, sau này chắc yên tĩnh lắm, nhưng lúc này anh lại bắt đầu không quen.
Đương nhiên càng không quen với việc sau này mỗi sáng thức dậy, mỗi tối về nhà sẽ không còn được thấy cô trong sân.
Hôm qua Thịnh Viễn mới biết Nguyễn Tố phải chuyển nhà, hôm nay anh được nghỉ, sáng sớm đã tới đây hỗ trợ.
Nguyễn Tố rất khách sáo với Thịnh Viễn, còn mẹ Quý lại cực kỳ nhiệt tình.
Quý Minh Sùng không ngờ sau khi mẹ biết rõ tâm tư của mình rồi mà vẫn đối xử nhiệt tình với Thịnh Viễn như con rể.
“Thịnh Viễn, cháu có lòng quá.” Mẹ Quý rót cho Thịnh Viễn một cốc nước, vui vẻ nói.
“Bác khách sáo quá ạ.” Tay Thịnh Viễn khoác lên vai Quý Minh Sùng, “Quan hệ giữa cháu và Minh Sùng bác cũng rõ mà, em gái cậu ấy cũng chính là em gái cháu.”