Chỉ Muốn Bên Em - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:13:18
Lượt xem: 33
Trên quảng trường, có bà cô tiến tới hỏi cậu trai trẻ kia: "Đã đủ chưa? Đã nói cả trăm lần rồi cậu đừng có chạy, tôi biết cha cậu làm việc ở đâu rồi!"
Cậu trai trẻ kêu đến yết hầu đều khàn giọng: "Biết rồi, chạy không thoát!"
Hôm nay cậu ta cũng là gặp may, lúc đầu đang đi dạo ở đây, kết quả đụng phải một ông chủ bị ngốc.
Ông chủ nói để cậu tự do phát huy, chỉ cần có thể đem "Quý Minh Sùng" ba chữ này kêu cho người chung quanh đều nghe thấy, một phút liền được năm trăm tệ.
Một phút năm trăm tệ a!
Ai không dám làm người đó là đồ đần. Cậu ta ước gì có thể thét đến thiên hoang địa lão, thét đến ông chủ kia phá sản thì thôi!
Nguyễn Tố vừa tắm rửa xong đang xem TV, nào ngờ bên ngoài vô cùng ồn ào. Cô bắt đầu hối hận, đối diện khách sạn này có cái quảng trường lớn, ngay từ đầu cô đã làm xong chuẩn bị tâm lý buổi tối sẽ có người nhảy múa ở quảng trường, nhưng cô không ngờ nơi này có thể ồn ào như vậy!
Làm cho cô thấy phiền. Sớm biết như vậy, còn không bằng ở khách sạn khác, hoặc là mua một bộ nút bịt tai cũng được.
Cô đi đến bên giường, cũng không có tâm tư xem ti vi, thanh âm bên ngoài dần dần truyền đến bên tai cô.
Cô hình như nghe được ba chữ Quý Minh Sùng..
Ban đầu cô cho rằng bản thân nghe lầm, về sau càng nghe càng cảm thấy không phải nghe lầm. Cô dứt khoát xuống giường đi đến bên cửa sổ, dùng sức mở cửa sổ ra, thanh âm kia rõ ràng hơn --
"Quý Minh Sùng ngươi không phải là người!"
"Hôm nay liền muốn thay trời hành đạo!"
Quả nhiên là Quý Minh Sùng cái tên này..
Chuyện gì xảy ra, trùng tên trùng họ sao?
"Quý trong từ mùa, Minh trong ánh sáng quang minh, Sùng trong sùng bái!"
"Ngươi chạy không thoát!"
Phản ứng đầu tiên của cô là trở lại bên giường, cầm lấy điện thoại riêng trong phòng chuẩn bị gọi cho Quý Minh Sùng, lại phát hiện, cô căn bản không nhớ số điện thoại của anh.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là mặc quần áo, cầm thẻ phòng xuống lầu, chuẩn bị đi qua quảng trường nhìn xem đến cùng là chuyện gì.
Này cùng Quý Minh Sùng có quan hệ gì a? Trùng tên trùng họ a?
Mới từ cửa xoay khách sạn ra, cô liền nhìn thấy bên cạnh đài phun nước, Quý Minh Sùng đã đứng ở nơi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-179.html.]
Trong nháy mắt đó, đài phun nước đột nhiên phun rất cao.
Cô còn tưởng rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm, tập trung nhìn vào, thật đúng là anh!
Sao anh lại tới đây!
Cô kinh ngạc không thôi, còn chưa đi qua, đã thấy anh chạy tới. Nhưng anh hiện tại còn không thể chạy, liền lảo đảo một chút.
Đương nhiên, cuối cùng anh vẫn đứng vững vàng.
Cô đi qua mấy bước, anh cũng bước nhanh tới, khi hai người cách một khoảng ngắn, anh ngừng lại.
Quý Minh Sùng nhìn Nguyễn Tố đứng ở trước mặt anh. Kỳ thật hai người cũng không tách ra bao lâu, bất quá ngắn ngủi hai ba ngày thôi. Nhưng giày vò trên con đường này, anh cảm thấy mình tựa như trải qua vạn thủy thiên sơn mới tới được trước mặt cô.
Chờ thấy được cô một khắc này, anh mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Tâm tư của anh đối với cô, không phải mới có vào ngày cô mặc váy cưới đó, nói cho chính xác, là thức tỉnh vào ngày đó.
Sớm hơn trước kia, có lẽ là thời điểm anh nằm ở trên giường còn không thể cử động. Có lẽ là thời điểm cô ngồi bên giường đọc báo kinh tế tài chính cho anh nghe. Có lẽ là thời điểm cô tan tầm trở về đưa cho anh một chuỗi mứt quả. Có lẽ là thời điểm cô cười. Có lẽ là thời điểm cô lặng yên không tiếng động ở bên cạnh anh, anh cũng đã kéo cô vào cánh cửa trái tim anh.
Chỉ là cô quá an tĩnh, một chút thanh âm cũng chưa từng phát ra. Cô nhu thuận ở lại, anh liền cho rằng trong lòng mình không có ai.
Lý trí nói cho anh biết, tình cảm của anh hẳn sẽ đến từ từ, cũng giống nước ấm nấu ếch vậy.
Thế nhưng anh nghĩ tới những gì hoàng đế đã trải qua. Cái gọi là âm mưu dương mưu, ở trước tình yêu, cũng không bằng chân thành.
Linh hồn của cô thuần túy như vậy, tiền tài địa vị của anh, đủ loại ưu thế của anh, tâm cơ thủ đoạn của anh, ở trước mặt cô đều không đáng nhắc đến. Anh sẽ tự ti mặc cảm, chỉ có thể đưa lên trái tim chân thành.
Nguyễn Tố nghi hoặc nhìn Quý Minh Sùng, hỏi: "Có phải trong nhà.."
Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?
Cô còn chưa mở miệng nói xong, chỉ nghe người đối diện kia, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm khàn khàn nói: "Đừng rời xa anh."
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể rót thành một câu nói như vậy.
Nguyễn Tố kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đài phun nước phun lên cao, lại rơi xuống, trên mặt nước ném ra một đóa lại một đóa bọt nước.
Đừng rời xa anh.
Nếu như em muốn rời khỏi, đợi thêm một chút, chờ anh nói xong câu này.