Chỉ Muốn Bên Em - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-11-09 23:07:37
Lượt xem: 40
Bất luận là Nguyễn Tố, hay là Nguyễn Thụ Dương, bây giờ chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Nguyễn Thụ Dương lái xe đưa Nguyễn Tố đến ga tàu cao tốc.
Anh vẫn không yên tâm nói: "Hay là, anh mua một cái điện thoại cho em nhé."
Nguyễn Tố lắc đầu, cô chỉ mang một cái balo, một thân nhẹ nhàng: "Không cần đâu, sáng sớm ngày kia em đã về rồi, không cần lãng phí."
Chỗ Nguyễn Thụ Dương ở cách thành phố Cửu Nam cũng không xa lắm, Nguyễn Tố là quá giang xe của chị họ Mã Văn.
Có thể là cô sơ ý chủ quan, cuối cùng lúc xuống xe, điện thoại thế mà rơi trên xe chị họ của Mã Văn. Đợi khi cô phát hiện, chị họ Mã Văn đã ở trên đường cao tốc.
Vốn chị họ Mã Văn muốn đưa tới cho cô, nhưng cô biết, người ta có việc gấp, ở trên đường cao tốc quay trở lại, phiền phức lại chậm trễ công việc. Vốn chính là vấn đề của cô, sao lại có ý tứ làm chậm trễ thời gian của người ta được, liền uyển chuyển từ chối. Cuối cùng chị họ Mã Văn nói, về sau gửi chuyển phát nhanh gửi về cho cô.
Nguyễn Tố phẩy phẩy danh thiếp trong tay, mỉm cười: "Hơn nữa em có danh thiếp của anh, yên tâm đi, có chuyện gì em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh."
Nguyễn Thụ Dương duỗi tay xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, không nên tự mình kìm nén buồn bực. Ở bên đó nếu không vui, tùy thời đều có thể đến tìm anh, anh chăm sóc em."
"Được."
Trong lòng Nguyễn Tố còn rất vui vẻ. Mặc dù bây giờ cô cũng không tính qua bên này, nhưng nghĩ tới, chính mình có thêm một thành phố để lựa chọn ở lại, không hiểu sao liền có một loại cảm giác không chân thật.
Trước đó cô nghĩ, nếu như cô rời đi, cô hoặc là đến thành phố mà bạn thân nhất của cô ở an cư, hoặc là chọn một thành phố có khí hậu và đời sống người dân thuần phác, nhịp sống cũng không quá nhanh. Nhân sinh mà, chính là như vậy, nhiều sự lựa chọn cũng là một chuyện vui vẻ.
Chẳng qua cô tạm thời còn không có dự định rời đi. Dù sao cũng đã nói với Chu Vũ Lam rồi, tiền thuê cũng giao từ sớm, ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ cũng rất vui vẻ.
Nguyễn Tố ở cửa xét vé nhiệt tình vẫy tay tạm biệt với Nguyễn Thụ Dương.
Cô quay người xét vé đi vào, bóng lưng tiêu sái vô cùng.
Nguyễn Thụ Dương cũng dần yên tâm.
Anh có cảm giác, lần gặp mặt này, em gái không giống như trước kia, bất quá là thay đổi tốt.
Quý Minh Sùng gọi cho Nguyễn Tố, đầu kia vậy mà biểu thị điện thoại tắt máy.
Tắt máy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-177.html.]
Anh chỉ chần chờ một chút, liền bấm số Nguyễn Thụ Dương.
Lúc này đã rất muộn.
Nguyễn Thụ Dương còn đang tăng ca, khi nhìn thấy điện thoại hiện thị là Quý Minh Sùng, còn rất kinh ngạc. Vừa kết nối điện thoại, liền nghe được Quý Minh Sùng hỏi anh: "Thụ Dương, Nguyễn Tố đâu?"
Cho dù ngữ khí lúc này của Quý Minh Sùng tựa hồ rất bình thường, nhưng Nguyễn Thụ Dương vẫn nghe ra được, anh đang rất gấp.
Nguyễn Thụ Dương cũng không khỏi khẩn trương lên, buông văn kiện trong tay xuống, hỏi lại anh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trong ấn tượng của anh, Quý Minh Sùng vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh, lần này vội vã như vậy.. Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?
"Điện thoại Nguyễn Tố tắt máy." Quý Minh Sùng miễn cưỡng trấn định lại: "Tôi liên lạc với cô ấy không được."
Nguyễn Thụ Dương ngây người.
Hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Điện thoại di động của con bé rơi trên xe người khác, hẳn là hết pin tự động tắt máy."
Quý Minh Sùng trầm mặc một lát.
Nguyễn Thụ Dương cũng phát giác ra có gì đó không đúng: "Cậu tìm Tố Tố có chuyện gì gấp sao?"
Quý Minh Sùng ừ một tiếng.
"Xế chiều hôm nay con bé vừa đi, tới thành phố lân cận hình như là có chuyện gì đó." Nguyễn Thụ Dương dời ánh mắt, dừng lại trên củ cải nhỏ đặt trên bàn mà Nguyễn Tố đặt mua trên mạng cho anh: "Minh Sùng, cậu.."
Lời còn lại, anh không biết nên nói ra thế nào.
Bất quá anh mẫn cảm phát hiện, Quý Minh Sùng có điểm không đúng.
Quý Minh Sùng nắm chặt điện thoại, xe con đang chạy nhanh trên đường cao tốc.
Buổi tối đó, mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Thế nhưng tựa như thời tiết của Dương Phương vậy, có lẽ không qua bao lâu, một trận bão tố sắp ập tới.
"Thành phố lân cận, thành phố nào?" Anh hỏi.