Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 176

Cập nhật lúc: 2024-11-09 11:48:25
Lượt xem: 36

Đã là chín giờ tối.

 

Đời này số lần Quý Minh Sùng xúc động rất ít. Lần này, anh chỉ muốn bằng tốc độ nhanh nhất đến trước mặt Nguyễn Tố.

 

Về phần muốn nói với cô điều gì, kỳ thật anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh chỉ là muốn nhìn thấy cô, muốn cô xuất hiện trước mặt anh.

 

Anh biết Nguyễn Thụ Dương ở đâu. Lấy điện thoại di động ra tra vé máy bay một chút, mới phát hiện Dương Phương đang vào mùa bão. Dự báo thời tiết biểu thị bão sắp tới, vốn dĩ không nhiều chuyến bay càng là hơn phân nửa đã ngừng. Anh sốt ruột không thôi, động tĩnh thậm chí kinh động đến Tấn Uyên. Khi Tấn Uyên nghe anh nói muốn đi thành phố Cửu Nam, còn có chút kinh ngạc, trong điện thoại ông nói: "Một nơi ở phía Nam, một nơi ở phía Bắc, vốn dĩ chuyến bay đã ít, lái xe đi phải mười mấy tiếng, cậu chắc chắn bây giờ muốn đi Cửu Nam?"

 

Quý Minh Sùng năm nay đã hai mươi tám, nhưng tâm thái của anh đã sớm không còn trẻ, chuyện xúc động như tiểu tử mới hai mươi tuổi này, trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm.

 

Nhưng bây giờ, không biết vì sao, anh rất muốn gặp mặt Nguyễn Tố.

 

Không phải qua điện thoại, không phải qua video, mà là mặt đối mặt.

 

Thì ra cảm giác mất đi khó chịu như vậy.

 

"Chắc chắn." Quý Minh Sùng nói: "Tôi cảm thấy" Anh dừng một chút: "Nếu như tôi không đi, sau này tôi sẽ hối hận."

 

Tấn Uyên không ngờ anh lại dùng từ "Hối hận" này.

 

Đích thật là có chút nghiêm trọng.

 

Ô

 

Đã là chín giờ tối.

 

Ng ngẫm nghĩ chốc lát nói: "Tôi có máy bay tư nhân, nhưng mà bão sắp tới đây, hơn nữa, tuyến đường bay riêng mà tôi đăng ký không đến Cửu Nam."

 

Quý Minh Sùng ừ một tiếng: "Tôi đến thành phố khác đi máy bay."

 

Tấn Uyên kinh ngạc: "Đã trễ thế này, ngày mai xem tình hình thời tiết cũng không muộn a?"

 

"Có lẽ sẽ trễ." Quý Minh Sùng nói như vậy.

 

Có lẽ người bên ngoài nhìn vào, chẳng qua là một ngày nửa ngày, có thể sẽ không trễ. Nhưng anh cảm thấy, đây có lẽ là chuyện phải tranh đoạt từng giây.

 

Có rất nhiều chuyện, lúc đó không nhiệt tình làm, về sau bình tĩnh lại mới làm, có lẽ hiệu quả sẽ không giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-176.html.]

 

Anh không muốn cho mình khoảng trống để hối hận.

 

Bởi vì vào thời khắc này, tình yêu được đặt lên hàng đầu trong lòng anh. Anh không dám chắc ngày mai, ngày kia, anh vẫn sẽ có một khắc dũng khí của thiếu niên như bây giờ.

 

Tấn Uyên trầm giọng nói: "Vậy được rồi, tôi phái xe đưa cậu đến sân bay."

 

Quý Minh Sùng chân tâm thật ý nói một tiếng cám ơn với ông.

 

Tấn Uyên cười: "Tôi thật hiếu kỳ chuyện gì khiên cậu nóng vội như vậy."

 

Quý Minh Sùng hỏi lại: "Ông cảm thấy thế nào?"

 

"Hoặc là chuyện làm ăn, hoặc là cô gái cậu thích." Tấn Uyên còn nói: "Quý tổng thật không giống sẽ vì chuyện làm ăn mà nóng vội như vậy, vậy hẳn là vế sau. Sẽ không phải là Nguyễn Tố Nguyễn tiểu thư chứ?"

 

Quý Minh Sùng không nói gì, nhưng đây đã là thái độ mặc nhận.

 

Tấn Uyên sáng tỏ: "Thừa dịp bão còn chưa tới, tôi để lái xe tranh thủ thời gian đưa cậu đi. Có điều vì lý do an toàn, đoán chừng đến bên kia thời gian sẽ muộn một chút."

 

Quý Minh Sùng gật đầu: "Cái này tôi biết. Tấn tổng, cám ơn."

 

Tài xế của Tấn Uyên lái xe tốc độ rất nhanh. Bầu trời đen nghịt, xe phát thanh đang phát nói khoảng một giờ nữa bão sẽ ập tới.

 

Tài xế thấy Quý Minh Sùng không ngừng nhìn đồng hồ, vui vẻ dùng tiếng phổ thông không tính là tiêu chuẩn nói với anh: "Quý tiên sinh, tôi đã tính thời gian hết rồi, sẽ không gặp phải bão. Bây giờ biện pháp an toàn làm rất đến nơi đến chốn. Cái thời tiết này em trai tôi vì để kịp chở hàng đến bến tàu, bây giờ vẫn đang lái xe hàng."

 

Quý Minh Sùng cười gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."

 

-

Nguyễn Tố chỉ ở lại chỗ Nguyễn Thụ Dương một ngày.

 

Cô cùng Nguyễn Thụ Dương đi xem nhà, khu vực nhà ở tốt, hướng cũng tốt. Nguyễn Thụ Dương trước đó đã xem kỹ rồi, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định.

 

Xế chiều hôm đó, Nguyễn Thụ Dương liền giao tiền đặt cọc, đồng thời, anh cũng mua một căn cho Nguyễn Tố. Hai căn hộ đều cùng một cái tiểu khu, dự tính một năm sau giao phòng, cùng một tầng lầu, cùng một thiết kế, nhưng không cùng một tòa nhà.

 

Sau khi giao tiền đặt cọc, Nguyễn Tố liền chuẩn bị xuất phát đến thành phố lân cận.

 

Cô nhìn công ty của Nguyễn Thụ Dương, biết hết thảy đều đang phát triển thuận lợi. Nguyễn Thụ Dương rốt cục cũng tìm đúng vị trí sự nghiệp của mình, tinh thần diện mạo tốt hơn trước kia nhiều, điều này khiến cô có thể yên tâm rồi. Nguyễn Thụ Dương không thích nhắc đến Nguyễn Mạn, đối với người em gái cùng nhau sinh sống hơn hai mươi năm, anh đã từng chút từng chút thu hồi tình cảm của mình. Tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng lo lắng cho cô ta, nhưng đã không muốn làm chuyện gì cho cô ta nữa.

Loading...