Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:45:01
Lượt xem: 43

Trong phòng.

 

Nguyễn Tố ngồi trên ghế, cô vừa thoa kem dưỡng tay cho mẹ Quý vừa nhẹ giọng nói: “Lúc trước con định mua một cái máy rửa bát nhưng con nghĩ bằng năng lực của anh hai, chắc chẳng bao lâu nữa nhà mình sẽ quay về như ngày xưa, khi đó lại thuê giúp việc về, cuộc sống của mẹ sẽ thoải mái hơn nhiều. Có điều mẹ vẫn nên thoa kem dưỡng da hằng ngày để đông đến không bị nứt nẻ khó chịu.”

 

Mẹ Quý là một bà lão thông minh, vừa nghe thấy cô nói vậy đã nhận ra có điều gì đó không ổn, bà nhíu mày hỏi: “Sao lại nói thế, con không sống cùng chúng ta nữa à?”

 

Vừa nãy khi Nguyễn Tố nghiêm túc nói có chuyện muốn bàn bạc với mình, bà đã có dự cảm không tốt, lúc này nghe xong tâm trạng cũng tụt dốc không phanh.

 

Ngoài sự ngạc nhiên, bà đã lờ mờ hiểu ra.

 

Nguyễn Tố cúi đầu, động tác trên tay không ngừng, “Không ạ, mẹ, dù sao nam nữ vẫn khác biệt. Dẫu sau này mọi người đều biết con đã trở thành con gái nhà họ Quý thì vẫn chẳng thể tránh được một số lời dị nghị. Mai này anh hai nhất định sẽ tìm được người trong lòng, con không muốn trở thành cây kim trong lòng chị dâu tương lai, lỡ như thế gia đình không yên, mẹ về già cũng không vui vẻ thoải mái.”

 

Cô mím môi cười, tựa như ngại ngùng, “Với lại mẹ cũng biết nguyên nhân con đến nhà mình mà, không dám dối mẹ, khi ấy con đã chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây cả đời. Sau này anh hai tỉnh lại, con nghĩ nếu anh sẽ giống như những lời bác sĩ Thịnh nói, con sẽ chăm sóc anh ấy đến hết đời, nhưng giờ anh ấy mỗi lúc một tốt hơn, con ở đây hay không cũng không còn quan trọng nữa…”

 

“Sao lại không quan trọng?” Mẹ Quý nắm tay cô, vội nói, “Sao con nghĩ thế?”

 

“Con hiểu, cho nên khi mẹ nhận con làm con gái và muốn trở thành chỗ dựa cho con, con đều hiểu cả. Nhưng mẹ ngẫm lại xem, trong mắt người ngoài mối quan hệ của con và anh hai thật sự rất xấu hổ. Có lẽ mẹ biết nếu cứ tiếp tục sống chung với nhau thế này thì cũng không ổn. Tương lai nếu anh ấy có người yêu, hay con có người yêu thì rất khó để giải thích rõ ràng. Cho nên vì gia đình mình, vì anh ấy và cũng là vì con, giờ con chuyển ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.” Nguyễn Tố cười, “Mẹ yên tâm, dù có chuyển ra ngoài con vẫn thường xuyên về nhà thăm mẹ, sau này nếu con lấy chồng, chồng con sẽ gọi mẹ là mẹ, con của con cũng sẽ gọi mẹ là bà ngoại.”

 

Hốc mắt mẹ Quý đỏ hoe.

 

“Nếu con và chồng con cãi nhau, con sẽ về đây kể khổ với mẹ, khi đó mẹ hãy che chở con nhé?”

 

Mẹ Quý chậm rãi gật đầu, bà cảm thấy hơi khó chịu.

 

Nhưng kể từ khi con trai tỉnh lại và ngày càng tốt hơn, bà đã đoán trước được sẽ có ngày này. Khi bà nhận Tố Tố làm con gái, quả thật bà hy vọng có thể giữ cô ở lại thêm ngày nào hay ngày đấy. Nhưng lời Tố Tố nói cũng có lý, nam nữ khác biệt, dù sao cũng không phải anh em ruột, thời gian trôi qua, ai dám cam đoan sẽ không có ai bàn tán?

 

Bà quay lưng đi, “Con đợi mẹ một lát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-164.html.]

 

Rồi đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, bà mò mẫm một hồi rồi lấy một chiếc vòng ngọc ra.

 

Một lần nữa đi tới trước mặt Nguyễn Tố, bà cúi xuống đeo vòng tay lên cho cô. Dưới ánh đèn, những sợi tóc trắng xen lẫn tóc đen càng thêm rõ ràng, khuôn mặt quý phái ung dung ngày nào giờ đã thêm nhiều nếp nhăn.

 

“Mẹ?”

 

“Cái này cho con.” Mẹ Quý ngẩng đầu lên, dù lòng không muốn nhưng bà vẫn mỉm cười, “Trước đây từng nói với con mẹ không còn thứ gì cả, bà già này nói dối đấy, chiếc vòng tay này không phải ba Minh Sùng tặng mà sau này mẹ tự mua nhưng không có cơ hội đeo, giờ tay thô rồi chắc không đeo được nữa. Tố Tố, dù sau này con có lấy chồng hay không mẹ vẫn chuẩn bị ít đồ cho con giữ lại phòng thân. Vòng tay này mẹ vốn chờ đến sinh nhật con mới đưa, giờ mẹ đưa trước vậy. Con phải dọn ra ngoài, mẹ chẳng thể ngăn con, chỉ có một chút này. Nhà họ Quý mãi mãi là nhà của con, khi nào con muốn về thì cứ về, nếu con bị bắt nạt, hãy nhớ vẫn còn một nơi che mưa chắn gió cho con.”

 

Nguyễn Tố nghẹn ngào gật đầu, “Con nhớ rồi ạ.”

 

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô nói thêm: “Khi nào tìm được nhà con sẽ đánh thêm một chiếc chìa khóa cho mẹ. Nếu mẹ tới chỗ con thì ở lại ít hôm nhé.”

 

“Đương nhiên rồi.” Cuối cùng mẹ Quý cũng thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ chỉ sợ con xa cách chúng ta, mẹ thật lòng đối đãi với con như con gái ruột, cho dù sau này…” Bà dừng lại một chút, “Dù sau này mẹ không còn ở đây, con vẫn cứ về thăm mẹ, mẹ mãi luôn ở đó.”

 

Đến lúc này, mẹ Quý đã chấp nhận sự thật rằng Nguyễn Tố sẽ phải rời đi.

 

Nhưng trong lòng bà không khỏi lưu luyến, nhẩm tính thời gian, Nguyễn Tố đã đến đây được gần một năm, quả thật một năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra.

 

Nhớ lại lúc đó đối xử lạnh nhạt với Nguyễn Tố, bà vô cùng hối hận. Lẽ ra khi ấy bà nên đối xử với cô tốt hơn dù chỉ là một chút.

 

Nhưng giờ vẫn chưa muộn, bà nghĩ kỹ rồi, dù Nguyễn Tố chuyển ra ngoài sống thì tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhòa. Bà vẫn sẽ tính toán suy nghĩ cho Nguyễn Tố, tính xem trong tay còn lại những gì. Bà nghĩ đến lúc đó có thể bàn bạc với con trai rồi mua cho Nguyễn Tố một căn nhà nhỏ ở gần đây một chút…

 

Quý Minh Sùng không hề biết chuyện Nguyễn Tố phải chuyển ra ngoài.

 

Sở dĩ Nguyễn Tố không nói với anh là vì cô không biết nên mở miệng thế nào. Cô nghĩ dù sao việc chuyển ra ngoài cũng chẳng phải chuyện một ngày hai ngày là xong, cô còn chưa xem nhà của Chu Vũ Lam nữa kìa. Nguyễn Tố nghĩ mình nói với mẹ Quý, nhất định mẹ Quý sẽ chuyển lời cho anh và Đậu Tương.

 

Nói với mẹ Quý, cô có thể nói rõ lý do thật sự.

Loading...