Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:52:44
Lượt xem: 55

Cô em dâu bĩu môi, “Em đây khá thích cô Nguyễn kia đó, xứng đôi với Hướng Đông vậy cơ mà, nhìn là biết hợp nhau. Nếu cô ấy kết hôn với Hướng Đông, em cũng không lo quan hệ chị em dâu không tốt.”

 

“Đương nhiên là xứng rồi.” Chị Cả Lâm vui vẻ, “Một đứa con gái riêng, một đứa…”

 

“Hy vọng bọn họ có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long.”

 

“Ai nói không được, nếu bọn họ kết hôn, thân là chị gái, nhất định chị sẽ gửi quà mừng thật lớn.”

 

Khác với bầu không khí náo nhiệt của nhà họ Lâm, tối nay nhà họ Quý vô cùng ấm áp.

 

Trời mưa to, hai ngày trước Đậu Tương cứ đòi ăn thịt nướng. Nguyễn Tố đã mua bếp nướng từ trước, hôm qua cô và Quý Minh Sùng đi siêu thịt để mua thức ăn, mua thịt là nhiều nhất.

 

Mẹ Quý không thích ăn mấy thứ này, khi Nguyễn Tố bận rộn trong bếp, bà tự nấu một bát mì cho mình.

 

Nhưng khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, mẹ Quý vẫn ngồi xuống cùng mọi người.

 

Thịt ba chỉ thái mỏng được nướng trên bếp phát ra tiếng xèo xèo, mấy miếng xúc xích được nướng xong cũng biến thành hình bạch tuộc nhỏ xinh.

 

Đậu Tương rất thích ăn xúc xích bạch tuộc kiểu này, má phồng cả ra, vừa ăn vừa híp mắt thỏa mãn, “Nếu mai vẫn được ăn thịt nướng thì quá tuyệt vời luôn!”

 

Nguyễn Tố đang ăn khoai tây nướng, chợt thấy Quý Minh Sùng vòng qua cô gắp một miếng rau xà lách trong bát. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, anh đang từ tốn gắp một miếng thịt nướng rồi dùng rau xà lách gói lại, xong xuôi anh đưa cho Nguyễn Tố, để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay.

 

Nguyễn Tố hơi ngạc nhiên, “Ơ, anh không ăn à?”

 

Quý Minh Sùng cười, “Tôi không đói lắm, em ăn đi.”

 

“Ừm.”

 

Nguyễn Tố nhận lấy, đầu ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau.

 

Mặt Nguyễn Tố không hề đổi sắc, cô nhìn chằm chằm miếng thịt nướng được gói trong rau xà lách. Quý Minh Sùng lại cảm thấy đầu ngón tay bị cô chạm vào tê tê, cũng hơi hơi ngứa.

 

Anh cụp mắt, tay cọ vào quần áo, hy vọng có thể xóa nhòa cảm giác này.

 

Đậu Tương chú ý bên này, thằng bé bất mãn hỏi: “Tại sao chú gói thịt cho Tố Tố mà không gói cho cháu?”

 

Quý Minh Sùng: “…..”

 

Đậu Tương muốn tìm thêm người gia nhập đội của mình, còn bổ sung, “Cũng không gói cho bà nội, chỉ gói cho Tố Tố thôi.”

 

Trên tay Nguyễn Tố là miếng thịt được Quý Minh Sùng gói, nhất thời không biết nên ăn hay không.

 

Quý Minh Sùng rất là bất đắc dĩ, hai ngày nay anh đã “đắc tội” Đậu Tương.

 

Chuyện rất đơn giản, trung tâm kiểm tra sức khỏe của Nguyễn Tố tổ chức một hoạt động, cô bốc được một chiếc máy chơi game cầm tay khá phổ biến. Cô không thích chơi lắm nhưng Đậu Tương lại thích. Để kiểm soát thời gian chơi game của nó, mẹ Quý và Quý Minh Sùng đã quy định mỗi ngày chỉ được chơi nhiều nhất là nửa tiếng.

 

Nhưng có thứ gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-163.html.]

 

Buổi tối thừa dịp bà nội ngủ, Đậu Tương lén lút vào phòng Nguyễn Tố, còn nói nó sợ, nó lạnh, nó cô đơn, muốn được cô an ủi, nếu có thể ngủ với cô thì tốt. Đương nhiên để không khiến bà nội lo lắng, sáng ngủ dậy nó phải quay về phòng mình.

 

Thằng bé có ý định làm nũng để giành được sự đồng tình của Nguyễn Tố. Đúng lúc bị Quý Minh Sùng rời giường đi uống nước nghe thấy, tất nhiên anh sẽ bế nó về phòng không chút thương tiếc.

 

Nguyễn Tố chỉ có thể bất lực buông tay.

 

…..

 

Thế nên hai chú cháu đã kết thù với nhau.

 

Quý Minh Sùng mặt không đổi sắc tim không đập loạn, nói: “Bà không ăn thịt nướng.”

 

Đậu Tương hỏi: “Cháu thì sao? Cháu ăn mà.”

 

Quý Minh Sùng đáp: “Tự mình làm đi.”

 

“Tại sao Tố Tố không phải tự làm ạ?” Đậu Tương không phục.

 

Quý Minh Sùng cúi đầu nhìn tay mình, anh cũng thấy tay mình thật bỉ ổi. Vừa nãy thấy Nguyễn Tố chuyên tâm ăn thịt nướng, tay anh vô thức lấy rau xà lách rồi gói thịt nướng cho cô.

 

Kể từ ngày đó, mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ.

 

Kỳ lạ đến nỗi anh không biết nên trả lời Đậu Tương thế nào.

 

Vẫn là mẹ Quý cau mày nói: “Ăn cơm thôi mà sao cháu nói nhiều thế? Xúc xích sắp cháy rồi này, cháu không ăn à?”

 

Lực chú ý của Đậu Tương nhanh chóng bị dời đi, đôi mắt chăm chú nhìn xúc xích bạch tuộc trên bếp nướng, “Ăn ạ, còn phải chấm nước sốt nữa.”

 

Nói vậy chứ Đậu Tương không hề quên chuyện kia, nó đứng dậy cầm một lá xà lách, sau khi gói miếng xúc xích kia lại, nó đưa cho Nguyễn Tố sau đó khoe khoang với Quý Minh Sùng: “Cháu cũng gói cho Tố Tố!”

 

Nguyễn Tố chỉ có thể nhận.

 

Đậu Tương vẫn tiếp tục hỏi: “Tố Tố, cháu gói ăn ngon hơn hay chú gói ăn ngon hơn ạ?”

 

Câu hỏi này khiến Nguyễn Tố không biết phải trả lời thế nào, mà cái câu hỏi ấu trĩ thế này Quý Minh Sùng còn lén vểnh tai nghe ngóng.

 

Nguyễn Tố mặt không đổi sắc đáp: “Tự mình gói ăn ngon nhất.”

 

Đậu Tương bĩu môi, “Thật ra cô không muốn tổn thương cháu chứ gì?”

 

Nguyễn Tố phì cười, “Cháu học được ở đâu đấy?”

 

Đậu Tương lặng lẽ thở dài, “Cháu biết mà, cái gì cháu cũng biết.”

 

Ăn xong, Quý Minh Sùng cầm tập tranh ra nghiên cứu với Đậu Tương, hai chú cháu đi vào phòng của Đậu Tương.

 

Bên này, sau khi thu dọn phòng bếp xong xuôi, Nguyễn Tố nhớ đến chuyện Chu Vũ Lam đề cập, cô cảm thấy mình nên nói cho mẹ Quý biết chuyện mình muốn chuyển ra ngoài sống. Cô lau nước dính trên tay rồi nói với mẹ Quý: “Mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ.”

Loading...