Chỉ Muốn Bên Em - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:15:27
Lượt xem: 38
Cô bước nhanh tới, có phần ngạc nhiên, “Cô Chu, sao cô lại đứng đây chờ tôi?”
Chu Vũ Lam vừa khóa màn hình điện thoại vừa mỉm cười đáp, “Dù sao cũng rảnh rỗi nên xuống dưới này hít thở không khí một lúc, thuận tiện đón cô luôn.”
Nguyễn Tố không biết người khác nghĩ sao nhưng quả thật cô khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp của váy cưới, nhất là váy cưới do Chu Vũ Lam thiết kế.
Cô rất muốn nhìn thử, xem dưới ngòi bút của Chu Vũ Lam, chiếc váy cưới được lấy linh cảm từ cô sẽ trông như thế nào.
Hai người vừa nói vừa cười đi vào tòa nhà, không chú ý đến ở một trong những chiếc xe đậu trước cửa tòa nhà, người trong xe đang dùng camera chụp lại cảnh này.
Studio của Chu Vũ Lam được đặt tại tầng 17, diện tích cũng không quá lớn, vừa vào đã thấy vài bộ váy cưới đặt ở đó, còn có thể thấy mấy chiếc cúp.
Lúc này studio không có người, Nguyễn Tố nhỏ giọng cảm thán: “Toàn bộ chỗ này đều là cúp cô giành được à? Giỏi thật đó.”
Chu Vũ Lam tự rót cho mình một ly rượu trái cây, nghe thấy thế thì mỉm cười, quay đầu hỏi cô, “Cô muốn uống gì? Ở đây tôi có cà phê, cũng có nước trái cây.”
Nguyễn Tố còn đang nhìn màn hình treo trên tường, thuận miệng đáp: “Nước lọc là được rồi, cảm ơn cô.”
“Được.” Chu Vũ Lam lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh mini ra đưa cho cô, đưa mắt theo tầm mắt của cô, “Sao nào, những mẫu thiết kế của tôi có được không?”
“Đâu chỉ được không thôi, thật sự đẹp vô cùng, có điều cái bộ váy cúp n.g.ự.c kia, hình như chiếc váy cưới bạn tôi mặc khi kết hôn cũng trông thế này.”
Chu Vũ Lam cười, “Bộ đó được tôi thiết kế từ năm năm trước cho một vị phu nhân chủ công ty nước giải khát, sau đó thì, cô cũng biết đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-145.html.]
Nguyễn Tố thấy hơi xấu hổ, “….. Bạn tôi thuê ở cửa hàng váy cưới thôi, cô ấy cũng không biết.”
“Không sao, tôi quen rồi.” Chu Vũ Lam đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Vừa nãy tôi đã liên lạc với người đưa váy cưới, chắc mười phút nữa là tới.”
“À, được.”
Chu Vũ Lam thở dài, “Haiz, hai ngày nay tâm trạng tôi không tốt lắm.”
“Hửm?” Nguyễn Tố mở chai nước khoáng, ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Tâm trạng không tốt sao?”
“Có một chút. Tôi lớn lên cùng bà nội, hai năm nay sức khỏe của bà không tốt lắm cho nên bà rất lo tôi không có nơi dựa dẫm. Năm nay tôi cũng hơn hai mươi rồi, trong mắt người lớn, tôi đã tới tuổi kết hôn. Bà nội tôi có hơi gấp nhưng tôi thì lại không gấp chút nào… Dù sao cũng phiền.” Chu Vũ Lam cười khổ, “Tôi thì chưa muốn kết hôn, nhưng lại chẳng thể làm ngơ tâm nguyện của bà cụ. Giờ hình như bọn họ đã bắt đầu tìm đối tượng thích hợp cho tôi rồi.”
Thật ra chuyện khiến Chu Vũ Lam thấy phiền lòng, bạn bè xung quanh Nguyễn Tố hầu như ai cũng đang trải qua, hoặc đã từng trải qua.
Nguyễn Tố sẽ không an ủi người khác, chẳng qua cô nghĩ, Chu Vũ Lam đã tâm sự chuyện khiến cô ấy buồn phiền, nếu cô không đáp lời thì không hay cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô khẽ lên tiếng: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của bà nội cô. Mẹ của tôi đã ra đi vào năm tôi lên mười. Năm tôi 9 tuổi, bà ấy phát hiện mình bị ung thư, một năm đó, có vài buổi tối thỉnh thoảng tôi sẽ nghe thấy tiếng khóc của bà. Ban đầu tôi tưởng bà đau nên không chịu nổi, sau đó tôi mới nhận ra rằng bà không nỡ xa tôi, lo lắng cho tôi, bà sợ mình đi rồi, một mình tôi không biết cách tự chăm sóc bản thân.”
Chu Vũ Lam lẳng lặng nhìn cô.
“Vì muốn bà ấy yên tâm, tôi đã học hành rất chăm chỉ, cũng bắt đầu học cách tự giặt quần áo,” Nguyễn Tố cười ngại ngùng, hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Trước năm 9 tuổi, tôi chẳng biết làm gì cả, song chỉ trong một năm đó, tôi có thể làm hết mọi việc, tự xào rau, tự giặt quần áo, tôi còn có thể tự vác bao gạo lên năm tầng, sau đó tôi còn lén học cách thay bóng đèn, tôi sẽ xem dự báo thời tiết, không cần mẹ nhắc nhở, tôi đã có thể tự biết hôm nay nên mặc ít hay mặc nhiều, có cần mang ô hay không.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, trước lúc ra đi, mẹ tôi vẫn lo lắng, khi đó bà gầy đến nỗi da bọc xương, khi nắm lấy tay tôi lại dùng rất nhiều sức, tôi cảm thấy rất đau. Mẹ gọi tên tôi, mãi đến khi ra đi, bà vẫn không yên lòng.”